TỰA LÁ CHỜ RƠI
TỰA LÁ CHỜ RƠI
[Ngũ độ]
Mình ta dõi mắt tận chân trời
Mơ trầy trụa xước hoài luôn bão
Mộng dở dang chìm mãi tít khơi
Rỗng tuếch đường duyên nhòe nhoẹt đổ
Buồn thiu kỷ niệm tái tê dời
Sao bèo bọt thế tơ hồng nhỉ
Nghịch cảnh đau lòng hỡi ấy ơi
Diễm tuyệt thần tiên khó đổi dời
Ngọc thể giao hoà phơi phới nũng
Loan phòng cảm xúc mặn mà khơi
Phừng ngây ngất trỗi trong đào mận
Bủa dập dìu say giữa đất trời
Chợt bão giông về tan nát cả
Duyên đành thảm tựa lá chờ rơi
*
NẾU THU NÀY CHƯA GẶP
Để nỗi niềm mong cuộn ngất trời
Chữ nhớ dâng đầy lên vạn sải
Câu chờ ngập đẫy ở ngàn khơi
Tình ơi dẫu cách màu không đổi
Ái hỡi dù xa mộng chẳng dời
Lá đổ năm này ta lỗi hẹn
Cung lòng vẫn dạo phím đàn ơi
Lỗi hẹn mùa nay nhớ để dời
Hãy dệt muôn lời êm ấm trải
Và chan những ý dịu dàng khơi
Hương rồi tỏa lộng thơm nồng đất
Sắc sẽ tràn lan nở đượm trời
Nếu phải duyên thì sao cũng gặp
Cho người nợ nữa buổi chiều rơi.
Nhận xét
Đăng nhận xét