Cái chết của Lục Vân Tiên
Vì ít học cho nên hình ảnh Lục Vân Tiên có trong tôi không
phải từ ghế nhà trường, một Lục Vân Tiên nho sinh lên kinh ứng thí, mà Lục Vân
Tiên trong tôi là hình ảnh chắp vá của một tráng sĩ và một chút... giang hồ.
Cái câu: Vân Tiên đầu đội kim khôi/ Tay cầm siêu bạc mình ngồi ngựa ô cho
tôi hình ảnh rất... cải lương, tôi không mê. Còn câu Dọc đường thấy chuyện bất
bình chẳng tha tôi khoái hơn, nó giống như một lời khuyên về lối sống và lẽ sống.
Thậm chí nó như một tuyên ngôn của những đấng mày râu trước cái xấu và cái ác.
Điều đó luôn ám ảnh tôi mỗi khi mình hèn nhát. Và hình như càng già thì nỗi ám ảnh
ấy càng nhiều…
Hôm tết, ở bến phà Rạch Miễu người ta chờ phà rất đông. Dòng người và xe
cộ chen chúc nhau trong nhà chờ phà chật hẹp. Một em trai có vẻ như là sinh
viên chạy chiếc xe đạp cũ va chạm nhẹ vào chiếc xe máy của một người đàn ông
trung niên có gương mặt đẹp trai và hiền. Chàng trai lí nhí xin lỗi.
Đôi mày cong và đen trên gương mặt trắng trẻo của người đàn ông nhíu lại.
Cái gương mặt thánh thiện của người đàn ông đó bỗng hóa thành quỉ dữ ngay trong
một sát na không ngờ được. Một cú đấm thẳng vào mặt em trai kia được tung ra.
Những người chung quanh ngỡ ngàng. Máu vọt ra từ mũi em sinh viên. Không ai phản
ứng gì.
Có người quay mặt đi chỗ khác. Em trai đó nhìn mọi người cầu cứu. Cũng
không có ai phản ứng gì. Ánh mắt tuyệt vọng. Lại một cái tát tai và câu chửi thề:
“Mày về bán nhà mà đền chiếc xe cho tao”. Nước mắt trên gương mặt em trai đó
hòa cùng máu.
Mọi việc xảy ra nhanh quá, nhưng cũng không phải không có đủ thời gian để
một người nào đó can thiệp. Một chuyện bất bình như vậy mà sao mọi người im lặng?
Anh chàng vạm vỡ đứng sát bên sao không lên tiếng? Cái anh mặc áo khoác có bộ
râu rất ngầu sao không lên tiếng? Cả một đám người sao không lên tiếng?
Tôi thầm nghĩ chiếc xe thậm chí không một chút trầy trụa mà đền cái gì.
Tay này thật quá đáng! Cũng chỉ nghĩ vậy rồi thôi chứ không biết phải làm gì. Một
cảm giác bất lực trào lên, tôi không giúp gì được em đâu. Vừa rồi con trai tôi
vì bênh bạn đã bị bọn xã hội đen đâm và đau hơn vết đâm là nhà trường hạ điểm đạo
đức, còn công an thì phạt vì tội gây rối trật tự công cộng.
Lý do tôi không thể bênh vực em nằm ở đó ư? Có thể là để tự an ủi khi
mình hèn nhát né tránh những chuyện bất bình. Con tôi, tôi còn không bảo vệ được
mà... Tôi hiểu khi viện ra lý do như vậy thì tôi đã hai lần hèn nhát.
Tôi nhìn em trai mà lòng cũng đau như nó. Nó đang tủi nhục vì bị hiếp
đáp. Còn tôi, tôi thấy nhục vì không dám bênh vực em. Lục Vân Tiên đâu rồi?
Nhưng tôi không phải băn khoăn lâu. Lục Vân Tiên xuất hiện. Không phải là Lục
Vân Tiên trai tráng của cụ Nguyễn Đình Chiểu mà là ba bốn chị Lục Vân Tiên đang
ào ào xông tới.
Rẽ đám đông đang vây quanh, một chị cũng ở tuổi trung niên, mặt đanh lại
nhìn người đàn ông đi xe máy kia bằng đôi mắt mang hình viên đạn. Giọng chị nhỏ
nhưng dứt khoát và có lửa: "Ông là ông trời hả? Chiếc xe của ông quý bằng
mạng người không?”. Các chị khác cũng lao nhao: “Tôi nện cho ông một cây đòn
gánh bây giờ. Ăn hiếp con nít hả?". Rồi các chị quay qua lau mặt và xức dầu
cho em trai kia.
“Có mấy dì đây, đừng sợ con. Tao đố cha thằng nào dám đánh mày nữa”. Cụ Đồ
ơi, Lục Vân Tiên vẫn còn đó, mà hình như đã tái sinh vào kiếp đàn bà. Một chị
nhìn tôi, một gã đàn ông trung niên, cao 1,7m, nặng 75kg lúc ăn kiêng: "Xuống
phà anh coi chừng giùm thằng nhỏ, không thôi thằng cha này đánh nó nữa nghe
anh". Có lẽ chị tin vào bộ râu mép trông có vẻ hảo hớn của tôi.
Tôi không hiểu vì lý do gì đó mà các chị không xuống phà để tiếp tục che
chở cho em trai kia, lại giao phó sứ mệnh mà ngay từ đầu tôi đã né tránh. Nhưng
xin lỗi chị, chị làm tôi nhục quá, chị không thấy sao, Lục Vân Tiên trong tôi
đã chết rồi, chết tại bến phà này đây!
NGUYỄN MINH CHIẾM
Nhận xét
Đăng nhận xét