GIAI THOẠI BÙI GIÁNG [3]
GIAI THOẠI BÙI GIÁNG [3]
7)
Ông mê Truyện Kiều, thơ Huy Cận.
Có lần ông nói với thi sĩ Trần Tuấn Kiệt là ông viết về triết học, bàn về tư tưởng
hiện đại là để cuối cùng nêu lên mấy câu về Kiều hay của Huy Cận chơi! Thế mà
không hiểu tại sao ông rất ghét Xuân Diệu! Có lần Xuân Diệu diễn thuyết trong
khuôn viên Trường Mỹ Thuật Gia Ðịnh, ông đi tới đi lui ngoài cổng trường và lầm
bầm chửi rủa! (3)
8)
Một hôm, vào khoảng 1980, ông ngồi
uống cà phê, mơ màng nhìn sang bên kia là đường Ðặng Thị Nhu, đột nhiên đôi mắt
ông sáng lên . Té ra ông nhìn thấy một cuốn sách tiếng nước ngoài, bị chủ quầy
đem lót dưới kệ sách thay cho gạch bởi vì từ lâu không có ai hỏi mua. Ông cuống
quít móc những đồng bạc cuối cùng nài nỉ mua - vì không đủ tiền - rồi ông ngồi
đọc say mê như người bị thôi miên, hoàn toàn không biết gì về mọi chuyện xung
quanh!
9)
Một giai thoại chót: Giữa chợ trời
đông như hội cuối đường Trương Minh Ký Sài Gòn sau tháng 4/75, đến trước một
hàng bán phụ tùng xe đạp cũ, ông nhẩn nha vớ lấy cái "ghi đông" xe rồi
tỉnh bơ bỏ đi. Bà chủ quán chạy theo la thất thanh nhờ thiên hạ bắt giùm
"thằng ăn cắp". Chẳng đợi ai bắt, ông quay lại trả cái ghi đông vào
chỗ cũ và từ tốn phân bua đại để rằng: "Bà con thấy chưa, mất tất cả
. . . mà phải câm, mất có cái ghi đông thì la rầm trời! Kỳ khôi quá!".
Hành động ấy là điên hay tỉnh đây!!
T. V. Phê
Nhận xét
Đăng nhận xét