ANH DZOANG PHÓNG BÚT LÀM THƠ TRÊN… PHONG BÌ
ANH DZOANG PHÓNG BÚT LÀM
THƠ
TRÊN… PHONG BÌ
Hỏi rằng tiền bạc của Trung
niên thi sĩ ở đâu mà ra? Câu trả lời ở giữa lộ trình ngao du: Bỗng nhiên Đại
ca xích lô nghe: dừng lại đây đi Đại ca. Điểm dừng là một biệt thự kín cổng
cao tường, từ bên trong nghe tiếng chó dữ hực lên.
Đại ca mới nghe đã muốn tháo
chạy, nhưng Trẫm thì điềm nhiên, bảo Đại ca cho xe chạy sát vào cánh cổng nơi
có nút bấm, tiếng chuông vang lên rền rĩ kèm theo tiếng của chủ nhân lao xao
ra mở cửa.
“Ai đó...” - một giọng điệu
kéo dài hách dịch. Hắng giọng: “Trẫm đây Đại ca...”. Cửa mở toang và giọng
người reo vui: “Trời đất ơi, anh Dzoáng ngọn gió nào đưa anh tới đây”.
Vẫn kẻ đứng người ngồi, Trẫm tỉnh
queo: “Thì đi rong chơi, mi có buồn không nếu tao vay mi ít tiền”. Chủ nhân
không một chút buồn phiền trái lại còn vui mừng ra mặt vì được cụng phụng cho
thi sĩ: “Dạ được được mà anh Dzoáng chờ em một chút!”.
Nói xong, chủ nhân quay thật
nhanh vào nhà, và cũng thật nhanh đã quay trở lại, dường như sợ nếu chậm anh
Dzoáng sẽ đi mất tiêu, trên tay là một phong bì màu xanh kính cẩn dâng lên.
Thi Sĩ nhét vào lưng quần xong
rồi nhàng nhẹ: “Ta viết cho mi một bài thơ hí?”. Nói xong không đợi trả lời
anh Dzoáng phóng bút làm ngay một bài thơ ngay trên chính cái phong bì đó.
“Đây ta tặng”. Chủ nhân chưa kịp cám ơn thì thi sĩ đã vỗ càng xe “Đi thôi Đại
ca ơi...”.
|
NGUYỄN TẤN CỨ
Nhận xét
Đăng nhận xét