NỞ BỪNG HOA SÚNG
NỞ BỪNG HOA SÚNG
[Tếu dzui-Trắc-Ngũ độ]
Mê hoài giọng nói đầy thương nũng
Nồng mơn trớn nựng lửa dâng ngời
Ngọt vỗ về ôm lòng muốn thủng
Ảo giác say bừng dụ dỗ phê
Bồng lai cảm xúc la đà sũng
Hương đào mận trỗi đá vàng khua
Toả nhiệt xuân tình giương sẵn súng
Khoái cảm chan lòng thêm lịm sũng
Bỡn dập dềnh chao bén lửa cuồng
Say vòi vĩnh quyện nhồi tim thủng
Thơm nồng quyến rũ lượn lờ đan
Thoải mái đùa trêu cười cợt nũng
Dáng diễm kiều mơ toả mật đường
Môi tình khả ái ngàn hương rụng
*
TÀN RỤNG
Cảm xúc chen đầy đôi mắt nũng
Quặn nhớ làm tim đập vẫy vùng
Cuồng mong khiến dạ cào ung ủng
Muôn lời giữa khóe miệng trào rung
Vạn ý trong làn mi ướt sũng
Mộng hỡi niềm riêng hỏi có cùng
Về đây dưới cảnh đêm tàn úng
Làm cho khóe mắt đau mềm sũng
Ngoài hiên gió lạnh xoáy loang chùng
Phía ngõ mưa sầu giăng rữa ủng
Kỷ niệm theo về những đợt hung
Niềm xưa trở lại từng cơn nũng
Lòng ơi chả nhẽ nổi cơn khùng
Bởi lá bên ngoài đêm cứ rụng.
Nhận xét
Đăng nhận xét