Kỳ 12: Trần Kim Tuyến: thoát hiểm trong gang tấc!
Phạm Xuân Ẩn đã đưa “trùm mật vụ” (?) Trần Kim Tuyến lên
chuyến trực thăng cuối cùng của CIA để thoát khỏi Sài Gòn trong đường tơ kẻ
tóc...Trần Kim Tuyến (theo tài liệu của Cục tình báo trung ương Mỹ CIA) nắm trọng
trách: “Trưởng Phòng Nghiên cứu chính trị và xã hội (S.E.P.E.S), tức Phòng tình
báo và an ninh của dinh Tổng thống (Ngô Đình Diệm)… Tuyến có vóc người nhỏ thó,
cao chưa đến 1,50m và nặng chắc dưới 50 kg. Ông giữ một thái độ ung dung của
nhà nho xưa, móng tay út để rất dài một cách trau chuốt… Ẩn mình trong bóng tối,
quyền hành Tuyến nắm giữ đã gây nên nhiều lời đồn đại, xoi mói (nhưng) trong
khi thực tế ông ta chỉ là một trong những người “Tuyếc trẻ” - Jeunes Tures:
nhóm trí thức và sĩ quan Thổ Nhĩ Kỳ có xu hướng tự do và cải cách” (William
Colby - sđd Kỳ 3, tr. 60).
Từ xu hướng đó, Trần Kim Tuyến đứng chân trên chính trường Sài Gòn theo
hai ngả. Một mặt, ông tuân thủ các mệnh lệnh xuất phát từ chính sách “gia đình
trị” của Ngô Đình Diệm (tổng thống) và Ngô Đình Nhu (cố vấn tổng thống) cùng bà
Trần Lệ Xuân (vợ Ngô Đình Nhu). Mặt khác, Trần Kim Tuyến lại “tìm cách mở tiến
trình chính trị rộng hơn” (dân chủ hóa) nên bị hai ông Diệm - Nhu cách ly, đưa
đi công cán ở Ai Cập vào cuối nền Đệ nhất Cộng hòa (1954 - 1963).
Sang cuối thời Đệ nhị Cộng hòa (tổng thống: Nguyễn Văn Thiệu), Trần Kim
Tuyến bị kẹt lại Sài Gòn (29.4.1975). Nếu Phạm Xuân Ẩn muốn bắt giữ Trần Kim
Tuyến vào thời điểm đó hẳn nhiên sẽ dễ hơn trở bàn tay. Nhưng ông đã ứng xử ngược
lại: cứu Tuyến! Điều đó gây phiền hà không ít cho Phạm Xuân Ẩn về sau. Vì, cơ
quan an ninh phản gián Hà Nội nhiều lần thắc mắc tại sao Phạm Xuân Ẩn giúp một
“con cá lớn” như Tuyến vọt thoát khỏi “lưới” nhà ?
Ông giải thích (cũng nhiều lần) với họ:
Bởi, Trần Kim Tuyến bạn ông, nên ông giúp chỉ thuần vì “mệnh lệnh của
trái tim” chứ không vì gì khác. Song mối ngờ vực vẫn chưa hết. Nên có lần Phạm
Xuân Ẩn nói “trung ương” (chỉ Hà Nội) nghi bất cứ ai (ở Sài Gòn) từng tiếp xúc
với Mỹ “đều có thể là CIA - kể cả tôi”. Riêng việc đưa Trần Kim Tuyến ra đi, lược
kể:
Chiều 29.4.1975, Trần Kim Tuyến nhiều lần liên lạc với các sứ quán Mỹ,
Anh, Pháp bất thành - đã khẩn khoản nhờ đến Phạm Xuân Ẩn. Nhận lời, ông Ẩn lái
chiếc xe hơi Renault màu xanh lá cây của mình đưa ông Tuyến vòng đến sứ quán Mỹ,
nhưng không vào được. Cả hai quay về văn phòng Tạp chí Time (nơi Phạm Xuân Ẩn cộng
tác) đóng tại Khách sạn Continental và được Tom Polgar (Trưởng trung tâm CIA ở
Sài Gòn) nhắn tin (qua nhà báo Dan Southerland) bằng điện thoại là bất cứ giá
nào Trần Kim Tuyến cũng phải đến ngay tòa nhà 22 đường Gia Long (nay là Lý Tự
Trọng - nơi CIA đặt các phòng ban trực thuộc trên ngót 8 tầng lầu). Và sân thượng
tầng thứ 9 hiện đang trở thành bãi đáp để trực thăng bốc đi, với khoảng 20 - 30
người đứng chờ (di tản) trong đó có trung tướng Trần Văn Đôn (xem thêm Kỳ 9):
“Khi Trần Văn Đôn lên được tầng thượng của tòa nhà, thì Phạm Xuân Ẩn và
Trần Kim Tuyến đi xe hơi cũng vừa đến. Trần Kim Tuyến đã không gặp may như Trần
Văn Đôn (bởi) những người lính gác đã đóng cổng và khóa lại. Phạm Xuân Ẩn liền
phanh gấp cho xe hơi dừng lại, nhảy ra quát: “Theo lệnh của đại sứ (Graham
Martin), người này (Trần Kim Tuyến) phải được cho vào !” (Larry Berman, sđd Kỳ
11, tr. 377).
Dầu vậy những người lính gác vẫn khăng khăng từ chối, đẩy ra, nhất định
không để một ai, kể cả Trần Kim Tuyến (người có danh sách do đại sứ Martin trao
đến), được lọt vào tòa nhà CIA vào lúc chiếc trực thăng cuối cùng vừa đáp xuống
nóc nhà và chuẩn bị cất cánh. Phạm Xuân Ẩn với Trần Kim Tuyến vẫn còn đứng dưới
đất, ngoài cổng.
Rõ là “tình thế có vẻ vô vọng”, nhất là khi cánh cổng bằng thép đang từ từ
khép lại. Đột nhiên, dường như theo phản ứng khởi lên từ một năng lực tiềm ẩn,
Phạm Xuân Ẩn đã “chạy lại dùng tay trái chặn cổng, rồi lấy tay phải đẩy mạnh Trần
Kim Tuyến với dáng người bé nhỏ chui qua cổng - khe hở lúc đó chỉ còn khoảng
chưa đầy 46cm - không có thời gian cho hai người ngỏ lời tạm biệt và cảm ơn. Phạm
Xuân Ẩn nói “Chạy !”- cùng lúc đó, hai hàng nước mắt bỗng lăn xuống gò má của
ông - Trần Kim Tuyến cũng khóc và chẳng thể nói được điều gì ngoài câu: “tôi sẽ
không bao giờ quên !”.
Larry Berman thuật tiếp: “Thang máy trong tòa nhà không hoạt động khiến
Trần Kim Tuyến phải chạy bộ 8 tầng mới lên đến sân thượng. Mệt muốn đứt hơi. Những
người di tản cuối cùng đang bước lên trực thăng. Đứng bên ngoài, Phạm Xuân Ẩn
lòng dạ rối bời, lo cho Trần Kim Tuyến không kịp lên máy bay. Mãi đến khi ông
(Phạm Xuân Ẩn) nhìn thấy cánh tay của Trần Văn Đôn thò ra ngoài cửa (trực
thăng) đang mở” để nhấc dáng người thấp bé của Trần Kim Tuyến lên theo, bấy giờ
ông mới an tâm, quay về... (Larry Berman, sđd tr. 379).
Thoát ra nước ngoài, Trần Kim Tuyến viết một lá thư nhờ Henry Kamm bí mật
trao Phạm Xuân Ẩn bày tỏ lòng tri ân đã cứu mình qua cơn hoạn nạn. Đáp lại, Phạm
Xuân Ẩn cũng bí mật hồi âm, rằng ông giúp ông Tuyến ra đi vì ông biết ông Tuyến
rất yêu vợ - mà vợ ông Tuyến cũng rất yêu chồng - lúc ấy bà lại đang mang thai.
Nên, theo lời Phạm Xuân Ẩn, ông không muốn một cháu bé mới ra đời phải “bị mồ
côi”.
Sâu xa hơn, Phạm Xuân Ẩn ghi nhận qua mối quan hệ bằng hữu với Trần Kim
Tuyến trong nhiều năm, thì họ Trần (vô tình) đã là một trong những chính khách
Sài Gòn tạm gọi nắm “điều kiện ắt có và đủ” để góp một tay hữu hiệu giúp Phạm
Xuân Ẩn hoạt động “tình báo chiến lược” giữa lòng chế độ.
Về phần Trần Kim Tuyến, ở nước ngoài, khi nghe giới truyền thông quốc tế
đưa tin Phạm Xuân Ần là “tướng tình báo của Cộng sản Hà Nội”, ông Tuyến đã
không xem đó là điều “quan trọng” nữa. Bởi, tình bạn của hai người (Phạm Xuân Ẩn
- Trần Kim Tuyến) đã vượt qua “ngăn cách chính trị” để vẫn còn nói được với
nhau những lời dịu ngọt - như chưa bao giờ có cuộc tương tàn - như vĩnh viễn đẹp
(tạm ví) với “tình không biên giới” của Văn Lương: “Lòng còn yêu mãi - dù ở
chân mây nhờ cánh chim đem hành lý yêu em…”
Nhận xét
Đăng nhận xét