KHÔNG TRẬN ĐÁNH NÀO DIỄN RA BÊN TRONG THÀNH CỔ NHƯ TRONG PHIM “MƯA ĐỎ”
KHÔNG TRẬN ĐÁNH NÀO
DIỄN RA BÊN TRONG THÀNH CỔ
NHƯ TRONG PHIM “MƯA ĐỎ”
- Ông Trịnh Hòa Bình: Trước bài Mưa đỏ và 81 ngày đêm, tôi đã có một cái post ngắn chừng 200 chữ. Lúc đó chưa xem phim mà mới nhìn qua poster giới thiệu bộ phim, tôi nhận xét ngay: Có những chi tiết nhìn trên ảnh đã thấy chưa chính xác. Sau buổi sáng xem phim về, ngay buổi chiều tôi viết Mưa đỏ và 81 ngày đêm, viết rất nhanh, chỉ khoảng 2 tiếng là xong. Viết xong, tôi hỏi ý kiến anh Trần Ngọc Long, nguyên Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 1 thuộc Trung đoàn 48 (tức đoàn Quang Sơn), năm nay đã 84 tuổi nhưng vẫn rất minh mẫn. Anh Long có điều chỉnh một vài chi tiết, như ngày Trung đoàn 48 vào thành, ngày Tiểu đoàn K3 Tam Đảo vào thành.
- Ông có thể nói kỹ hơn những đánh giá của cá nhân về phim "Mưa đỏ"?
- Ông Trịnh Hòa Bình: Về phim Mưa đỏ, tôi chia 2 phần, phần thứ nhất là phim truyện, thì tôi không đánh giá, vì không đủ kiến thức về phim ảnh để đánh giá hay dở. Mình chỉ nói phần mình biết, phần lịch sử.
Cả thành cổ ấy, mỗi chiều hơn 500m, diện tích chừng 1/4 km² mà riêng quân ta đã tới 8 tiểu đoàn thì chỗ đâu mà nhét được. Và nếu chui hết vào đó thì chỉ cần một lượt B52 ném xuống là chết ráo! Nhiệm vụ của lực lượng bảo vệ thị xã Quảng Trị là phòng ngự không cho địch vào được Thành cổ. Nghĩa là đánh nhau ở xung quanh.
-Ngoài xem phim, ông có đọc tiểu thuyết "Mưa đỏ" của nhà văn Chu Lai chưa?
- Ông Trịnh Hòa Bình: Tôi có đọc rồi, cách đây 8 năm. Năm 2017, đoàn cựu binh chúng tôi vào Quảng Trị nhân dịp 27.7, nhà văn Chu Lai có đi cùng và tặng tất cả anh em ở trong đoàn mỗi người một quyển Mưa đỏ. Anh em được tặng phấn khởi lắm, tôi cũng thế. Nhưng nhiều anh em bạn bè sau khi đọc được khoảng độ 2/3 thì thôi. Anh em bảo ông ấy hư cấu nhiều quá. Chẳng hạn như trong truyện có một nhân vật bị đuổi học vì là trai bao, rồi anh ấy đi bộ đội. Cái tình tiết này là không phải. Một là ở thời điểm những năm 70, cái từ “trai bao" ở miền Bắc không có. Thứ hai là dân ta khi đó, kể cả “nhà giàu” nói chung không có tiền, nên bảo bỏ tiền ra nuôi trai bao thì nó vô lý.
- Trong bài ngắn đầu tiên của ông có chỉ ra khá nhiều chi tiết, như chuyện lính không đeo “tạp dề” (bao đạn trước ngực), hay là việc lính thường buộc 2 băng đạn AK ngược chiều để thay cho dễ, rồi chuyện công sự, chiến hào thực tế không hoành tráng như phim. Nhiều chi tiết nhỏ như vậy gợi lên một câu hỏi: Có lẽ nếu được sự trợ giúp từ những người có hiểu biết thực tế thì các bộ phim lịch sử sẽ tránh được nhiều sai sót, và đảm bảo tính chân thực hơn?
- Ông Trịnh Hòa Bình: Tôi cho rằng đạo diễn của phim Mưa đỏ thực sự là chưa đi tìm hiểu cụ thể về cuộc chiến này nó như thế nào. Sai lầm thứ nhất là cho rằng chiến đấu xảy ra ở trong Thành cổ. Thứ hai là những hình ảnh ở trong bộ phim, những đạo cụ hay hầm hào không đúng thực tế. Không biết cái băng đạn buộc ngược đầu nhau xuất phát từ đâu, ai nghĩ ra, nhưng khi chúng tôi vào chiến đấu thì tất cả đều được học ngay bài đầu tiên. Ban đầu tôi đã từng đeo cái bao đạn, được 2 ngày thì tháo vứt đi mà khi vứt đi còn thấy da bụng bị ngấm nước nhăn nheo như hắc lào. Hãy nhớ chiến đấu ở đây là đánh phòng ngự, thường xuyên lăn lê bò toài. Đeo cái bao đạn rất vướng, rồi bùn đất bám vào, và lúc hết đạn mà rút cái băng đạn trong tạp dề ra là rất khó. Còn với 2 băng đạn buộc ngược đầu, chỉ cần rút ra, xoay đầu lại và lắp. Hai băng đạn có 60 viên, bắn một ngày không hết. Tôi chưa bao giờ bắn nhau một ngày hết 60 viên, hãn hữu lắm. Anh chỉ điểm xạ hai viên một, nhìn rõ địch mới bắn. 60 viên có thể được 30 điểm xạ, đủ đánh cả ngày.
Chúng tôi chiến đấu ở trong thị xã, tức là trong đó có phố, có nhà cửa. Chúng tôi lợi dụng địa hình địa vật để tránh đạn, để chiến đấu. Chỗ nào cần đào hào mới đào, còn không thì chúng tôi nấp từ góc tường này sang góc tường nhà kia thôi. Và nếu có cũng đào ngắn.
- Về mức độ khốc liệt, phần lớn khán giả xem trong phim đều nhận xét rằng chiến tranh quá đẫm máu. Nếu so sánh ở trong phim và bên ngoài thì thế nào?
- Ông Trịnh Hòa Bình: Có những cái khác. Trong phim khán giả không thấy OV10, hay pháo bầy và pháo khoan. Khi phát hiện quân ta ở đâu đó, đối phương sẽ dùng cái gọi là pháo bầy. Pháo bầy là khoảng độ 10 - 20 khẩu pháo ở mấy căn cứ, liền một lúc bắn chụm lại. Bạn cứ cảm tưởng như là một trận mưa rào thật to, những hạt mưa rơi trên mặt đường, rồi tóe lên như thế nào, dày đặc như thế nào, thì những quả pháo nó nổ như vậy. Ai nằm trong phạm vi pháo bầy kiểu gì cũng thương vong.
Không phải cả ngày có pháo. Thường khi sắp vào trận, hoặc khi phát hiện quân ta thì phía địch sẽ pháo kích tơi bời. Họ bắn pháo rất chính xác. Trong khi pháo bắn như thế, quân ta ở trong hầm, thì địch hành tiến lên sát ta, lúc pháo ngưng một cái là bắt đầu xung phong. Bên mình cũng biết như thế, hết pháo là phải lên ngay.
- Giả sử có một đạo diễn phim chiến tranh mời ông làm cố vấn về lịch sử chẳng hạn, ông có nhận lời không?
- Ông Trịnh Hòa Bình: Tôi có thể tham gia và cố gắng hết sức bằng những gì tôi biết. Còn gọi là cố vấn, để chỉ ra nó phải thế này thế kia, tôi làm sẽ không chính xác. Dù sao thì tôi đã từng chiến đấu ở đó, nhưng thời gian mà tôi thực sự ở trong đó nó không nhiều. Trong 81 ngày đêm đấy thì tôi chỉ ở khoảng độ hơn 10 hôm của đoạn cuối cùng, khoảng từ ngày thứ 67 - 68 gì đó.
- Nếu nói lại về trận chiến đó, câu chuyện hay con người nào mà ông còn nhớ nhiều nhất, ấn tượng nhất?
- Ông Trịnh Hòa Bình: Có thể là trận đầu tiên mà tôi đánh.
Tôi thấy vai trái anh ấy mất một mảng thịt bằng bàn tay, máu chảy đầm đìa. Tôi băng bó lại, rồi bò sang xem tiểu đội trưởng mình như thế nào, thì thấy ông ấy vẫn đang ôm khẩu AK, gục đầu xuống. Lật lên thì thấy có cái lỗ sâu hoắm ở trán, không biết là đạn hay mảnh đạn.
- Nói về tính chân thực của phim ảnh, ngoài tính chân thực lịch sử như ông đã nói rất nhiều, thì cũng phải nói đến một khía cạnh khác là chân thực nghệ thuật. Rất lâu rồi Việt Nam chúng ta mới có một bộ phim chiến tranh "cháy vé", được nhiều người xem như "Mưa đỏ". Bộ phim như vậy có thể cho thế hệ trẻ - những người sống cách xa thời chiến - biết đến sự tàn khốc của chiến tranh. "Mưa đỏ" có tác dụng tích cực xét ở góc độ một tác phẩm nghệ thuật?
- Ông Trịnh Hòa Bình: Như tôi đã nói ở trong bình luận của tôi, dù rằng "Mưa Đỏ" có những cái chưa được chuẩn xác về lịch sử, nhưng ít nhiều thì đấy là bộ phim nên đi xem. Kể cả với những người như chúng tôi, đi xem rồi có bực mình thì nó cũng gợi lại cho mình được một ít về cuộc chiến đấu ngày xưa. Nó có tác động tâm lý tích cực nhất định đến người khác.
Bộ phim cho thấy một trận chiến kinh khủng, nhưng điều như tôi vừa nói trên thì đáng tiếc là phim chưa cho thấy. Nhiều người đi xem phim vì quảng bá, vì tò mò, đi để nghe tiếng bom tiếng pháo nổ ầm ầm. Kể cả như vậy, ít ra phim vẫn có ích về mặt xã hội. Người xem ít nhiều cũng hiểu và mường tượng được cuộc chiến kinh khủng như thế.
- Sau trận Quảng Trị, ông còn chiến đấu ở những đâu nữa?
- Ông Trịnh Hòa Bình: Năm 1972 tôi chiến đấu ở Quảng Trị. Khoảng tháng 6.1973 Trung đoàn tôi được rút ra phía sau mặt trận để củng cố, bổ sung quân và vũ khí, rồi chuyển sang huấn luyện. Đầu năm 1975 Trung đoàn bí mật vào Tây Nguyên, đánh Buôn Ma Thuột và có tham gia Đường 7. Sau đó xuống Cheo Reo, Dầu Giây, Long Khánh, có đánh cả ở Xuân Lộc, rồi đi vòng sang phía đông. Đến 1976 chúng tôi về lại Quảng Trị và 1977 tôi ra quân.
- Ông Trịnh Hòa Bình: Tôi ra quân thì đi học nốt lớp 10, rồi thi đại học. Chẳng may đã đỗ! Tôi thi trường Y Hà Nội. Thực ra mà nói thì tôi thích vẽ, tôi muốn thi vào kiến trúc hoặc mỹ thuật. Cụ ngoại tôi ngày xưa là đốc học của trường Mỹ thuật. Tôi đã nói với bố mẹ là sẽ thi một là kiến trúc, hai là mỹ thuật. Mẹ tôi đã dẫn tôi đến nhà ông Phan Kế An để thử. Nhưng sau thì bố tôi, Giáo sư Bác sĩ Trịnh Bỉnh Dy, bảo: "Con phải thi trường Y".
Có một lần, là lần đầu tiên tôi đến phòng mổ bệnh viện Việt Đức. Khi đó là sinh viên thực tập, mới đứng ở phòng ngoài thôi. Hôm đó gần tết, người ta đốt pháo đầy ngoài phố. Khi tôi bước vào cửa phòng mổ, khói pháo ở bên ngoài bệnh viện bay vào, mùi ê te, thuốc sát trùng và đặc biệt là mùi máu - máu tươi chứ không phải máu khô - đồng loạt ập vào mũi. Sốc. Tự nhiên tôi bị choáng. Cảm giác choáng ấy, cả cuộc đời tôi chưa bao giờ bị. Cảm giác như mình đang ở giữa trận chiến kia. Tôi phải đi ra ngoài một lúc, tỉnh táo rồi mới vào. Bọn “trẻ con” cùng lớp ngạc nhiên lắm, bảo: "Ông anh lính về mà sao kém thế"? Các bạn ấy chưa bao giờ trải qua cảm giác như tôi, không thể tưởng tượng được.
- Cũng khá tiếc vì đời thực không có một câu chuyện như sách về người lính buông súng và chọn cầm dao mổ cứu người. Nhưng vẫn xin chúc mừng ông vì cuộc sống thời bình cũng khá xứng đáng với những gì ông đã trải qua trong cuộc chiến để có được?
- Ông Trịnh Hòa Bình: Chuyên môn của tôi là chẩn đoán hình ảnh, và như đã nói “nghề chọn người”, cũng có yếu tố gia đình. Thời bình dù thế nào cũng vẫn rất đẹp. Còn các bạn trẻ, nên biết về chiến tranh nhưng đừng nên mong ước sống trong thời chiến.
Nhận xét
Đăng nhận xét