THÀ NHƯ ....! -Vần Thơ Bỏ Lại
THÀ NHƯ ....!
Tự
tình với tiếng mưa rơi
Giọt
va phiến đá tan rồi còn đâu
Ta
buồn khảy tiếng cung sầu
Đời
vui chưa tỏa bể dâu tuyết quàng
Níu
xuân, xuân lại lỡ làng
Vịn
hoa, hoa lại rủ tàn tả tơi
Nhìn
mưa rỉ giọng ru hời
Thà
như ngả đổ qua đời giọt mưa....
Vần
Thơ Bỏ Lại
********************
*
Mưa…
Mưa… Mưa lại rơi!
Mưa rơi ngoài trời và mưa rền rĩ trong hồn những âm ba thiết thảm, nức nở, nghẹn ngào, vỡ vụn… Mưa dội vào lòng thi nhân VẦN THƠ BỎ LẠI bật ra những thanh âm rã rượi, tàn hoang – để cuối cùng lửng lơ trôi dạt trong niềm phiêu lưu vô định của một tâm hồn đầy chán chường, gãy rụm giữa xa xót muộn phiền của những tiếng THÀ NHƯ…!!! đầy não nùng, thê lương và nuối tiếc…
Mưa rơi ngoài trời và mưa rền rĩ trong hồn những âm ba thiết thảm, nức nở, nghẹn ngào, vỡ vụn… Mưa dội vào lòng thi nhân VẦN THƠ BỎ LẠI bật ra những thanh âm rã rượi, tàn hoang – để cuối cùng lửng lơ trôi dạt trong niềm phiêu lưu vô định của một tâm hồn đầy chán chường, gãy rụm giữa xa xót muộn phiền của những tiếng THÀ NHƯ…!!! đầy não nùng, thê lương và nuối tiếc…
Tự tình với tiếng mưa rơi
Giọt va phiến đá tan rồi còn đâu
Thật
là mỏng manh cho cuộc sống giữa cõi ta bà đầy nhọc nhằn và khổ lụy này. Thấy rõ
ràng đó mà chỉ trong chớp mắt đã tan biến vào cõi hư không, mất hút…
”Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”, huống chi người đang não nề tâm sự mà cảnh mưa rơi xưa nay đâu thể nào vui! Và thế là cộng hưởng của hai cái buồn: TÌNH và CẢNH, đã đẩy não trạng tâm hồn lên chót vót của sơn đỉnh phù du.
Ta buồn khảy tiếng cung sầu
”Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”, huống chi người đang não nề tâm sự mà cảnh mưa rơi xưa nay đâu thể nào vui! Và thế là cộng hưởng của hai cái buồn: TÌNH và CẢNH, đã đẩy não trạng tâm hồn lên chót vót của sơn đỉnh phù du.
Ta buồn khảy tiếng cung sầu
Đời vui chưa tỏa bể dâu tuyết quàng
Ngậm
ngùi thương cho thân phận bọt bèo lỡ sinh nhầm thế kỷ, khiến mối u hoài cứ
vương vấn, ray rứt mãi. Mà xưa nay đạo
Phật đã tổng kết rồi: “Đời là bể khổ”.
Và tiền bối thi ca cũng đã than vãn lâu rồi: “Vừa sinh ra thì đà khóc
chóe? Trần có vui sao chẳng cười khì” (Nguyễn Công Trứ).
Níu xuân, xuân lại lỡ làng
Vịn hoa, hoa lại rủ tàn tả tơi
Như
một kẻ sinh bất phùng thời, như một vì sao băng luôn đem đến tai họa khi vừa
chạm đến bất cứ thứ gì, cũng đã thử cố sức gượng vui cùng Xuân nhưng Xuân nào
chịu đoái hoài mở cánh tình mơ, chạm đền hoa thì hoa tàn, nhụy rửa… Thật bẽ
bàng khi mọi thứ đều lỡ làng khi lòng hướng đến. Rồi bơ vơ giữa dòng đời tối
tăm, đen kịt, lạc cả hướng lòng, như một kẻ nhỡ tàu, một mình lặng đứng trên
sân ga chiều cô đơn và hoang hoải, tự gặm nhấm nỗi xót xa, tê tái và bất hạnh
khi tất cả đều vuột khỏi tầm tay một cách lạnh lùng, tàn nhẫn…
Nhìn mưa rỉ giọng ru hời
Thà như ngả đổ qua đời giọt mưa....
Dẫu
vậy người ơi, xin hãy gắng nhóm lên một ánh lửa hy vọng về phía tương lại, để
sống hòa hoãn nốt quãng đời còn lại vì đằng nào ta cũng trót được sinh ra giữa
cõi đời này rồi, như Nguyễn Tất Nhiên trong Thà Như Giọt Mưa đã gởi gắm: “Có
còn hơn không...”.
Vâng, hãy đốt lên – dù chỉ là một que diêm hy vọng – còn hơn cứ ngồi nguyền rủa mãi trong bóng tối khổ lụy và nhọc nhắn!
Vâng, hãy đốt lên – dù chỉ là một que diêm hy vọng – còn hơn cứ ngồi nguyền rủa mãi trong bóng tối khổ lụy và nhọc nhắn!
HANSY
Nhận xét
Đăng nhận xét