NGỔN NGANG


NGỔN NGANG

Ngổn ngang tâm sự vơi đầy
Lòng sao đắng nghẹn khiến xây xẩm hồn
Sợi lòng cột níu sấu tuôn
Ngàn năm tưởng ngọt lại chồng chất đau.

Thức thao lòng cứ úa nhàu
Đã không duyên phận chớ càu nhau chi
Em về hong lại xuân thì
Ta về gom lại những bi thảm nào.

Tình buồn, kỷ niệm nghiêng chao
Biết bao giờ mới quên ngào ngạt xưa
Bây giờ nói mấy cũng thừa
Ái ân bạc phếch lại mưa móc tàn.

Trái sầu rơi rụng hoài chan
Thương nhau thế nớ lại man trá lòng…

HANSY
*

TƠ CẰN

Hồn nghiêng gió thổi dạ đầy
Sầu hư nẻo thực thẳm xây đáy hồn
Sương hờn níu sợi giọt tuôn
Chiều phai dư ảnh dạ chồng nỗi đau

Đông tràn tuyết phủ dạ nhàu
Lá rơi hoang hoải nhạt màu ..hằn chi
Rêu phong nát cánh xuân thì
Đá cằn sỏi cặn sầu bi ..cảnh nào

Chuông rền gõ nhịp chênh chao
Xa đưa văng vẳng hương ngào chuyện xưa
Kể ra buổi ấy đã thừa
Người đây ..ta đấy chiều mưa ...cũ tàn

Cũng đành bèo nước hợp tan
Ái ân một thuở sầu man ...chột lòng.

Kiều Trang

Nhận xét

Bài đăng phổ biến