Bình 20-ANH VỀ GIÓ THUẬN...-Phan Thái Hà

 
Bình thơ 20
ANH VỀ GIÓ THUẬN...
 
Anh buồn nước mắt nhoè rơi
Cầm tay thiệp cưới thưa lời với em
Từ nay cách biệt nỗi niềm
Cầu em may mắn êm đềm mai sau
 
Cúi đầu chẳng dám nhìn lâu
Ngày vui em cũng chúc cầu cho anh
Đoàn viên hạnh phúc an lành
Và quên em nhé như nhành lan khô
 
Đời em quen với sông hồ
Ngày vui đêm lại sóng xô quặn lòng
Mất nhiều mất cả ước mong
Còn chăng kỷ niệm trên dòng thơ hoang
 
Xưa em chẳng chút ngó ngàng
Vì anh sẽ khổ nếu màng đến em
Chỉ là một loé sao đêm
Ngàn sao vẫn sáng mà em đã tàn
 
Anh về gió thuận trời ban
Còn em trở gót lạnh tràn mắt hoen...
 
PHAN THÁI HÀ
 
*
Phụ nữ là bông hoa xinh đẹp nhất mà tạo hoá đã ưu ái ban tặng cho loài người. Không những thế, đó còn là một biểu tượng tuyệt vời cho sự dịu dàng, thanh khiết, vững bền và luôn làm giá đỡ cho mọi tâm hồn... Nhưng quả là, nếu bạn chưa thưởng thức đủ hết mọi ngóc ngách của cái ý tình tinh tế được diễn đạt trong những vần thơ tưởng chừng mộc mạc, đơn sơ ANH VỀ GIÓ THUẬN… của PHAN THÁI HÀ thì có lẽ vẫn chưa cảm nhận hết sự bao dung, lòng vị tha, nguồn can đảm, niềm thuỷ chung son sắt và nỗi hy sinh vô bờ bến… trong phẩm chất sáng ngời đức hạnh của người phụ nữ Việt Nam.
 
Anh buồn nước mắt nhoè rơi
Cầm tay thiệp cưới thưa lời với em
 
Khung cảnh bài thơ mở ra – dẫu người ngoài cuộc – không khỏi khiến ta chạnh lòng! Ai yêu nhau mà chẳng cố dày công xây đắp một hướng tình diễm ảo và mong muốn một kết thúc có hậu giữa tiếng mừng vui rôm rả của hai họ trong đại tiệc Trầu-Cau. Thế mà…, thế mà…
 
Từ nay cách biệt nỗi niềm
Cầu em may mắn êm đềm mai sau
 
Quả là sét đánh ngang tai!
 
Hẳn chàng trai đã đắn đo, ngần ngừ, suy nghĩ rất lâu trước khi đến gặp người yêu để trao thiệp cưới của chính mình với một người con gái… không phải là Em! Và hẳn chàng ta cũng chịu biết bao bầm dập tim gan khi phải cất lên những lời chúc tụng người xưa trong buổi biệt tình đầy nước mắt dẫu lòng không muốn thế.
 
Và khi họ vẫn còn muốn tìm đến nhau để nói lời từ biệt trước lúc đoạn tình thì rõ ràng định mệnh đã trớ trêu bày ra cảnh rẽ thuý chia uyên dẫu cho hai con tim kia vẫn còn nóng bỏng những nhịp đập hối hả của nguồn yêu và có thể họ sẽ mãi hoài nhung nhớ, thổn thức về nhau khi hôm nào gió trời chao trở...
 
Đau đớn thay cho cả hai trong tình cảnh éo le này!
 
Ngày vui em cũng chúc cầu cho anh
Đoàn viên hạnh phúc an lành
 
Thật ngạc nhiên khi phải đón nhận “thiệp hồng báo tin” của “chàng xưa” mà người con gái vẫn còn có thể thốt lên những lời chúc phước rạch ròi, trực diện với người yêu cũ đã đang cùng một “tình địch” nào đó đoạt chiếm thô bạo cái hạnh phúc – cứ ngỡ như đã mặc định cho riêng mình tự rất lâu rồi…
 
Nhưng không, đó chỉ là sự phản xạ vô hồn của một tâm trạng xơ cứng, tê dại đang choáng váng trong tiếng sét ngang tai của khúc tình phụ! Nàng nói như kẻ mộng du đang bơ vơ, lạc lõng và nhầm đường giữa khung trời ảo ảnh mù tăm…
 
Bạn thấy không?
 
Cúi đầu chẳng dám nhìn lâu
 
Chẳng dám và chẳng thể nhìn lâu khi phải đón nhận hung tin từ chính miệng người tình cũ. Bởi chỉ cần thoáng ngước lên thì e là không còn ngăn được dòng lệ tủi hờn, dỗi giận… đang ứa mọng ngấp nghé giữa rèm lụa vành mi. Và nếu thế, e là ta sẽ ngã xoài vào lòng chàng mất!
 
Cũng chẳng giải quyết được gì mà chỉ làm bận lòng thêm cho hai đứa. Nhất là cho Anh. Hãy để người được thanh thản về vui với dâu mới trong pháo hồng, rượu đỏ khi tưởng nhầm ta vẫn mạnh mẽ bước qua bối cảnh tái tê này.
 
Rồi cả chàng và nàng đều chúc nhau những điều không thật. Đó là phản ánh sự hoảng loạn sâu xa trong tâm hồn của hai kẻ yêu nhau khi đứng giữa bờ hoang hoải của chiều tan lỡ mà đuối mắt bất lực trước định mệnh đã an bài.
 
Và quên em nhé như nhành lan khô
 
Có lẽ chàng trai sẽ quên khi đường tình xưa đà vợi vời chia lối, bởi bên chàng còn có vợ đẹp con xinh, công danh, sự nghiệp… Mấy khi bướm trở lại tìm hoa khi đã bị trói vào cái vòng lẩn quẩn, lằng nhằng của ngõ hẹp gia đình!
 
Nhưng ai đó có thể “dặn quên mà bảo nhớ”, bởi sao không dặn quên như quên bẵng đi kiểu một làn gió mơ hồ thoảng qua rồi mất hút giữa khung trời vô hình , vô định mà vẫn nhủ hãy lưu lòng hình ảnh “nhánh lan khô”?
 
Cầu em may mắn êm đềm mai sau
 
May mắn, êm đềm nào nữa người ơi khi cái hạnh phúc mà ta hằng tơ tưởng đã ngỡ ngàng vuột khỏi tầm tay trong một chiều thảm thê ly biệt. Người là cả cuộc đời ta. Mất người rồi ta như diều mất gió, bồng bềnh đâu nữa giữa khung trời bão tố của đường duyên.
……….
Thế rồi chàng trai ra đi, có lẽ sẽ nhủ thầm dù sao đoạn kết cuộc tình cũng không đền nỗi làm tổn thương trái tim nàng nhiều quá (vì nàng vẫn còn đủ sức chúc phước cho vợ chồng mình mà!). Nhưng nào ai biết sự tuyệt vọng đang tan chảy trong lòng của người con gái khi mất đi người tình nào có khác gì mất cả cuộc đời mình.
 
Ngày vui đêm lại sóng xô quặn lòng
 
Rồi lại choàng thức giấc giữa đêm trường giá lạnh đơn côi, mò mẫm lại quãng đường tình xưa cũ, mà giờ đây bạc nhạc, hoang tàn…
 
Còn chăng kỷ niệm trên dòng thơ hoang
 
Dẫu chàng đã thất hứa lời hẹn hò thề thốt trăm năm nàng vẫn bao dung thứ tha lỗi lầm quá lớn của người xưa với lới chúc phước tận đáy lòng.
 
Anh về gió thuận trời ban
 
Và rồi thu mình lại như “con sâu làm tổ trong trái vải cô đơn”, cam chịu theo sự an bài của số phận, không trách móc, hận thù chi cả…
 
Còn em trở gót lạnh tràn mắt hoen...
……………
Thơ Phan Thái Hà thường mộc mạc, đơn sơ, nhẹ nhàng trong từng cung bậc, nhưng không vì thế mà thiếu đi sự tinh tế, sâu xa và lắng đọng của tình người. Những ngôn từ thi ca được lựa chọn khá cẩn trọng và gia công nhiều trau chuốt, chứng tỏ một sự làm việc nghiêm túc khi sử dụng từ ngữ vào thơ…
 
Khi có những gợn sóng làm chênh chao tâm hồn, bạn hãy đọc những vần thơ của tác giả này và hy vọng sẽ kiếm tìm được sự bằng an trong đó…
 
HANSY

Nhận xét

Bài đăng phổ biến