ANH ĐI RỒI…


ANH ĐI RỒI…
 
Anh đi rồi, phố vắng lắm không em
Có nghe lòng một thoáng như lạc lõng
Giữa dòng đời chảy tuôn bao thực, mộng
Nhưng hồn em, có lẽ, cứ bơ vơ…
 
Anh đi rồi, em có giở lại trang thơ
Để tìm gặp dáng hình vừa xa ngái
Tình yêu đó sao mong manh biết mấy
Dẫu trong tim cứ thầm nhớ về nhau.
 
Anh đi rồi, có làm tim em đau
Khi vắng thiếu trao em lời tình tự
Có làm em nhiều đêm không thể ngủ
Vì mãi hoài tim đong kín nỗi niềm
 
Anh đi rồi, nhưng hồn quyện bên em
Vẫn thủ thỉ lời thương đầy mật ngọt
Có xa nhau cũng chỉ là giây phút
Bởi lòng mình hòa một tự ngày nao…
 
HANSY

 



PHỐ VẮNG ANH RỒI


Anh đi rồi phố vắng chỉ mình em
Chân lạc bước vần thơ đêm lạc lõng
Lá vàng úa giữa cõi trần nhạt mộng
Nghe rụng rời tim bỗng lạnh bơ vơ

Dấu yêu à đêm trắng dệt vần thơ
Hoài trăn trở giữa thẫn thờ xa ngái
Là hồi tưởng những giận hờn xưa ấy
Cứ đợi chờ nhưng chẳng thấy gì đâu

Vắng anh rồi tim quặn thắt dòng đau
Hoa nhạt sắc nào khoe như ngày cũ
Căn gác lạnh gối chăn hờn không ngủ
Nắng vườn yêu không kết nụ vương thềm

Dấu yêu à sao không đến gần em
Chiều thứ bảy trao tình môi lịm ngọt
Không bỏ sót từng phút giây bồng bột
Tim quyện hòa sánh bước ... được không anh?

Dấu yêu à ước mộng mãi chân thành

Kiều Trang​

Nhận xét

Bài đăng phổ biến