Chuyển đến nội dung chính
HẠ NHỚ THƯƠNG-Thương Hoài Ngàn Năm
HẠ NHỚ THƯƠNG
Chênh chao giữa hè nắng
đỗ
Chợt quên... chợt nhớ
vây quanh
Ta ngồi bên khung cửa sổ
Thèm nghe một tiếng dỗ
dành.
Còn đây rực trời phượng
đỏ
Mà sao vắng bóng người
xưa
Tiếng ve vẫn còn đâu đó
Gợi nhung nhớ nói sao
vừa.
Sợi tình giăng như tơ
nhện
Để vương vấn ngổn ngang
lòng
Từ khi đò kia tách bến
Thả hồn theo nước mênh
mông.
Hạ về gợi bao luyến nhớ
Dâng tràn kỷ niệm mùa
yêu
Xót thương cuộc tình
dang dở
Lệ... hay mưa hạ cuối
chiều.
Ừ thôi... ngoan nào tim
nhé
Nằm im nhỡ lại sẽ đau
Thì thầm ta ru khe khẽ
Nhắm mi... ngăn giọt lệ
trào!
Thuonghoai Ngannam
*
Trong bốn mùa Xuân – Hạ
– Thu – Đông, mỗi mùa hình như đất trời sinh ra là để cho mỗi đối tượng nào đó.
Nếu mùa Xuân dành cho tất cả mọi người trong không khí hừng hực của sinh khí
đầu năm thì Đông dường như sinh ra để tặng riêng cho những tâm hồn cô đơn buốt
lạnh… Và trong khi thi nhân khắp trái đất này ca ngợi mùa Thu không ráo
mực thì Hạ có lẽ Hạ là khung trời dành
riêng cho hoa phượng, bảng đen, phấn trắng, thầy cô, trường lớp, sách vở… Và cả
những mối tình học trò đơn sơ dung dị nhưng không kém phần tha thiết lãng mạn
có khi bám víu ta suốt cả cuộc hành trình. Hãy mở lòng lắng nghe một chút tâm
sự của mùa HẠ NHỚ THƯƠNG trong tâm tư của tác giả THUONGHOAI NGANNAM.
Chênh chao giữa hè nắng
đỗ
Chợt quên... chợt nhớ
vây quanh
Những kỷ niệm chợt tìm
về trong chiều nghiêng nắng hè rót vào lòng một kẻ đơn côi, bó gối trong ánh
mắt xa xăm diệu vợi. Cái nhớ cái quên hạ hành trí tưởng làm rõ nét hơn niềm
khao khát yêu thương mà bấy lâu vì một lẽ gì đó nhãng sao, quên bặt…
Ta ngồi bên khung cửa sổ
Thèm nghe một tiếng dỗ
dành
Đất trời vẫn thế! Vẫn
cái không gian lập lòe lửa phượng đơm bông, vẫn ve ran dậy tiếng như ngày nao
người ghé môi hôn lần đầu nhưng sao lòng cảm thấy nhạt nhòa xa vắng dẫu mọi thứ
xưa cũ hiển hiện ngay trước mắt ta chẳng thiếu món nào.
Còn đây rực trời phượng
đỏ
Mà sao vắng bóng người
xưa
Tiếng ve vẫn còn đâu đó
Gợi nhung nhớ nói sao
vừa
À phải rồi! Thiếu nhân
vật chính nên bức tranh bỗng trở nên nhợt nhạt buồn tẻ không còn sinh khí...
Nào khác chi cảnh:
Nhân diện bất tri hà xứ
khứ/
Đào hoa y cựu tiếu đông
phong
(Thôi Hộ)
(Gương mặt người xưa giờ
không biết chốn nao
(Chỉ thấy) hoa đào vẫn
như cũ cười với gió đông)
Hạ hay Đông đều thế cả,
khi người buồn cảnh cũng chẳng thế nào vui được. Khi thất vọng triền miên thì
dẫu đang chìm đắm giữa mùa Xuân cũng chỉ thấy toàn hoa tàn nhụy rửa, ngược lại
lúc đang hy vọng phơi phới thì ngay giữa tuyết Đông vẫn thấy ấm áp ngọt ngào…
Sợi tình giăng như tơ
nhện
Để vương vấn ngổn ngang
lòng
Từ khi đò kia tách bến
Thả hồn theo nước mênh
mông
Dòng sông dĩ vãng cứ mải
miết cuộn cuồn. Thường những thứ đã mất đi luôn là quý giá và vang vọng mãi
trong hồn những thanh âm tiếc nuối não nề. “Con cá mất là con cá to” mà lị!
Chân lý giản đơn đó xưa nay hằng được người đời khẳng định nên càng hiển hiện rõ
ràng hơn trong cái tiêng tiếc vô bờ của một cuộc tình đã chắp cánh bay xa.
Hạ về gợi bao luyến nhớ
Dâng tràn kỷ niệm mùa
yêu
Xót thương cuộc tình
dang dở
Lệ... hay mưa hạ cuối
chiều.
Mà thôi vậy! Dẫu có níu
kéo bằng mấy thì tất cả cũng đã tít tắp xa mù rồi. Tự hành hạ mình thì có ích
chi nào khi cố khơi lại đống tro tàn ngày cũ. Hãy để kỷ niệm cứ mãi là vàng son
lóng lánh trong nắng Hạ dấu ái của một thời trẻ dại dẫu ngu ngơ nhưng chi thiếu
lãng mạn ươm tình…
Ừ thôi... ngoan nào tim
nhé
Nằm im nhỡ lại sẽ đau
Thì thầm ta ru khe khẽ
Nhắm mi... ngăn giọt lệ
trào!
HANSY
Nhận xét
Đăng nhận xét