VỜI VỢI TÌNH XA-Loan_ngayxua
VỜI
VỢI TÌNH XA
Buồn
chi mà thả vần thơ
Gieo
câu lục bát thẫn thờ vì ai
Để
con mắt biếc u hoài
Bến
xuân tấu khúc thiên thai chờ người
Đêm
nghe cả tiếng trăng rơi
Sầu
trong tĩnh mịch nhẹ lời thở than
Sương
giăng kín nẻo bên ngàn
Ngõ
hồn xa thẳm níu quàng sợi tương
Loan_ngayxua
*******************
*
Khi
yêu thương rồi mấy ai mà chịu được cảnh xa rời người yêu, dẫu chỉ là gang tấc,
dẫu chỉ là một thoáng, một chiều? Ông trời cũng rất đa đoan, bị mất tình đau
khổ đã đành, mà ngay khi tình còn đang nồng cháy, thăng hoa ngút ngàn cũng
không phải lúc nào ta cũng được mê man đắm chìm trong biển trời hạnh phúc. Đó
cũng là khi VỜI VỢI TÌNH XA mà tác giả Loan_ngayxua đã buông phím tơ lòng gảy lên điệu buồn man
mác gởi về người tinh đang thăm thẳm mù khơi…
Buồn chi mà thả vần thơ
Gieo câu lục bát thẫn thờ vì ai
Âm
điệu dặt dìu luyến láy của những dòng lục
bát trữ tình khiến hồn ai càng
chùng thấp xuống trong một không gian xa vắng, cô đơn và tẻ lạnh, với ánh mắt
vô hồn, trắng đục dõi nhìn mà chẳng thấy được gì…
Để con mắt biếc u hoài
Để con mắt biếc u hoài
Bến xuân tấu khúc thiên thai chờ người
Dẫu
tê tái cõi lòng trong mỏi mòn chờ đợi, dẫu vành mi nặng trĩu u hoài của canh
trường gối lẻ chăn đơn, nhưng lòng xuân của kỷ niệm hẹn hò, hương lửa ngày nao
vẫn chập chờn trong ký ức tình yêu, bật ra những tình khúc mượt mà, sôi bỏng
của vũ khúc nghê thường trong trường đoạn thiên thai…
Nhưng
rồi thực tại não nùng quá lớn đã kéo về khiến lòng tỉnh thức giữa bẽ bàng của
chia biệt:
Đêm nghe cả tiếng trăng rơi
Đêm nghe cả tiếng trăng rơi
Niềm
đau lặng lẽ, trong ngần, xuyên suốt giữa tĩnh mịch của đêm trường hoang hoải
khiến hồn vang vang như nghe được cả sự đánh nhịp của tiếng trăng rơi! Sự chết lặng của tâm hồn khi đối
diện với nát tan kỳ vọng trùng phùng giữa bao la mịt mùng đen tối thật là khoắc
khoải, bi thương và đáng sợ biết bao!
Nhưng
dẫu là thế cũng không hề oán trách người đã ra đi quên bờ bến hẹn, chỉ bó gối
than thầm trong đêm trường cô tịch, tủi phận của riêng mình không được vuông
tròn trong ước nguyện trầu cau.
Sầu trong tĩnh mịch nhẹ lời thở than
Và
dù sương đời có che kín nẻo về khiến người đi lạc lối tào khang, vẫn gởi đến
người khúc tương tư thắm đẫm môi tình mà hôm nào đã hạnh ngộ trong vườn thượng
uyển của tình yêu, với ước mơ nối liền hai bờ THỦY–CHUNG đầy keo sơn, gắn bó…
Sương giăng kín nẻo bên ngàn
Ngõ hồn xa thẳm níu quàng sợi tương
HANSY
Nhận xét
Đăng nhận xét