CHO EM MỘT LẦN YÊU-Thạch Thảo



CHO EM MỘT LẦN YÊU

Cho em về với đôi mắt người xưa
Cùng nghe gió mưa xốn xang bốn mùa qua phố
Nói với em tình yêu không là biển khổ
Dẫu cho dang dở cũng chẳng lỡ hẹn... chờ nhau.

Cho em thêm một lần để được đau
Ta gặp lại nhau trong muộn màng khuya tối
Để những đêm thèm hơi ấm cái ôm đến tội
Em lại được gối đầu, được tựa vào vai anh.

Cho em tự tình một khúc ngày xanh
Ngân nga ngọt lành bên chiếc dương cầm thuở cũ
Để tình yêu em không ngậm ngùi say ngủ
Réo rắt du dương như một bản nhạc buồn.

Cho em một lần bỏ mặc dòng lệ tuôn
Đừng tìm ngọn nguồn trong thẳm sâu nước mắt
Mỗi giọt rơi là một lần tim em se sắt
Lạnh tận đáy lòng, em lại nhớ ngày xưa.

Cho em một lần tìm về với ngày mưa
Bong bóng trưa hè, người đưa tay hứng
Mộng mơ sau này sẽ cùng nhau xây dựng...
Một ngôi nhà với mái ấm chở che.

Cho em một lần lại được lắng nghe
Tiếng yêu rụt rè anh trao chiều gió
Nếu bàn tay ta không vội vàng buông bỏ
Mộng ước bé nhỏ có lẽ đã thành.

Chúng ta bỏ lại ngày xanh...
quên nhau nhanh như chưa từng thương nhớ
Hay anh về đi, nói em nghe câu hẹn thề, nhắc nhở
Cho em trăn trở mà...
yêu thêm một lần.

Thạch Thảo
****************
*
Điệp khúc CHO EM… như chuỗi kinh cầu thê thiết của một linh hồn đang đọa sa trong địa ngục tình si khẩn khoản van nài níu kéo một tình yêu dường như đà tắt lịm nhưng vẫn cố bướng đầu chưa chịu nhận chân ra cái thực tại bi thương của đoạn cuối khúc tình, để mãi hoài  lời thơ THẠCH THẢO cứ van vỉ CHO EM MỘT LẦN YÊU như một đắng cay tuyệt vọng khôn cùng…

Cho em về với đôi mắt người xưa
Cùng nghe gió mưa xốn xang bốn mùa qua phố
Nói với em tình yêu không là biển khổ
Dẫu cho dang dở cũng chẳng lỡ hẹn... chờ nhau.

Cái đứt lìa quá ư đột ngột khiến người trong cuộc ngỡ ngàng sửng sốt, không tin vào cả tai mắt của mình. Mới hôm nào ước hẹn lên ngôi, tình cháy bỏng như ngàn sao thiên giới, mắt và môi hai người trao vội, vẫn mãi hoài mím chặt trong nhau… Nhưng giờ đây không cần là mật ngọt của tình yêu, dẫu trái đắng vẫn là mong ước, miễn là ta vẫn còn lại trong nhau   

Cho em thêm một lần để được đau
Ta gặp lại nhau trong muộn màng khuya tối
Để những đêm thèm hơi ấm cái ôm đến tội
Em lại được gối đầu, được tựa vào vai anh.

Bởi đã trao người nguyên vẹn cái tinh khôi của giọt tình ngày hé nụ thì vĩnh viễn muôn đời trong tâm tưởng, nỗi hân hoan và niềm cam chịu đã là định mệnh của đời ta

Tôi chấp nhận trăm lần trong thổn thức
Tôi bàng hoàng hoảng hốt những đêm đêm
Tôi xin chịu cuồng si để sáng suốt
Tôi đui mù cho thỏa dạ yêu em
(Bùi Giáng)

Để kỷ niệm mãi hoài là mật ngọt, xóa nhòa đi giọt lệ thương đau, để nguồn xanh luôn rạng rỡ sắc màu, tan chảy cả trời thơ luyến ái… Hãy đánh thức phiên tình ca diệu vợi của hôm nào  say vũ khúc tương tư

Cho em tự tình một khúc ngày xanh
Ngân nga ngọt lành bên chiếc dương cầm thuở cũ
Để tình yêu em không ngậm ngùi say ngủ
Réo rắt du dương như một bản nhạc buồn.

Cho em một lần bỏ mặc dòng lệ tuôn
Đừng tìm ngọn nguồn trong thẳm sâu nước mắt
Mỗi giọt rơi là một lần tim em se sắt
Lạnh tận đáy lòng, em lại nhớ ngày xưa.

Mọi hồi tưởng hãy biến thành hiện thực, ngó qua màn sương quá vãng mà như là hiển hiện trước mắt mình. Để môi cười mắt rạng yêu thương, cho nhung nhớ ngập tràn cung hạnh ngộ…

Thoáng hiện em về trong đáy cốc
Nói cười như chuyện một đêm mơ
(Quang Dũng)

Mà sao đành buông bỏ cả thế người ơi khi cả một thế giới tình yêu mặn nồng và bao la đến vậy! Ta đã cùng nhau bao lần xây lâu đài tình ái, đã quyết thề tay trong tay đi đến khúc khải hoàn ca, mà sao giờ ngoảnh mặt quay lưng cho kỷ niệm thẹn thùng gương lược? Có phải vì định mệnh trái ngang hay bởi tình người dễ thay lòng đổi dạ, chập chờn hoài trong ảo ảnh mù xa, tham lam đứng núi này trông núi nọ, để dửng dưng lạnh lùng quay gót thản nhiên hát khúc tình phụ muôn thuở của lòng người?

Cho em một lần tìm về với ngày mưa
Bong bóng trưa hè, người đưa tay hứng
Mộng mơ sau này sẽ cùng nhau xây dựng...
Một ngôi nhà với mái ấm chở che.

Cho em một lần lại được lắng nghe
Tiếng yêu rụt rè anh trao chiều gió
Nếu bàn tay ta không vội vàng buông bỏ
Mộng ước bé nhỏ có lẽ đã thành.

Không! Chỉ có người là mê mải giữa huyễn hoặc đổi thay còn riêng ta vẫn sắt son gừng cay muối mặn, vẫn đợi chờ sau cơn mưa sẽ được thấy lại bảy sắc cầu vồng

Chúng ta bỏ lại ngày xanh...
quên nhau nhanh như chưa từng thương nhớ
Hay anh về đi, nói em nghe câu hẹn thề, nhắc nhở
Cho em trăn trở mà...
yêu thêm một lần.

Người à! Người có nghe chăng???

HANSY


Nhận xét

Bài đăng phổ biến