NƠI MÙA XUÂN ĐÃ CŨ -Mimosa [Sao Khuê Nguyễn]
NƠI MÙA XUÂN ĐÃ CŨ
Em đứng lại nơi mùa xuân rất
cũ
Để chờ mong kỷ niệm sẽ quay
về
Như kẻ mộng du đi lạc giữa
cơn mê
Chợt bừng tỉnh ... dù chỉ là
vô thức.
Em vẫn đứng nơi mùa xuân thuở
trước
Cho dù là hy vọng rất mong
manh
Vẫn biết rằng kỷ niệm chẳng
còn xanh
Rong rêu lấp mất yêu thương
từ một thuở.
Em vẫn đứng nơi mùa xuân xưa
dang dở
Thuở chúng ta đã quay mặt chối
từ
Nơi đoạn tuyệt nhau chỉ bằng
một lá thư
Trao tay vội bởi một người
xa lạ.
Em đứng lại giữa mùa xuân buốt
giá
Nơi chẳng thấy đâu lộc nở
đón xuân về
Nhìn thiên hạ vui lòng chợt
thấy tái tê
Mòn mỏi đợi rồi thấy lòng quạnh
quẽ.
Mùa xuân cũ một mùa xuân rất
trẻ
Lúc mầm non chưa kịp nẩy đơm
chồi
Chợt lạc xuân rồi hoa cỏ bỗng
đơn côi
Buồn hiu hắt như đồng khô cỏ
dại.
Em đứng lại nơi mùa xuân cũ
mãi
Nhìn thời gian theo dòng nước
cuốn trôi
Biết đâu chừng gió đẩy ngược
mây trôi
Sẽ gom nhặt được nỗi buồn xa
khuất.
Em đứng lại nơi mùa xuân đã
mất
Để tìm dư âm bài hát của thuở
nào
Tự hỏi mình nhiều câu hỏi tại
sao
Nhớ chi mãi một mùa xuân đã
cũ.
Em đứng lại nơi mùa xuân tàn
rũ
Nơi mà trong anh mọi thứ đã
phôi pha
Nơi mà thời gian đã phai dấu
nhạt nhòa
Người quên hết còn em thì nhớ
mãi!
Mimosa [Sao Khuê Nguyễn]
---------------------------------------
*
Thời gian – như ai cũng biết – làm nên
quá khứ, hiện tại, tương lai và luân chuyển không ngừng về phía trước. Nhưng với
con người, thời gian không hẳn luôn vận hành đúng quy luật như thế. Bởi với
chúng ta, thơi gian có hai loại: Thời gian vật lý và thời gian tâm lý. Loại thứ
nhất thì chỉ cần nhìn đồng hồ là xong. Riêng loại thứ hai thì phức tạp vô cùng.
Chẳng thế mà tác giả MIMOSA [SAO KHUÊ NGUYỄN]
lại cứ đứng lỳ ở một MÙA XUÂN ĐÃ CŨ
dẫu thời gian thực giữa cuộc đời thường đang vùn vụt trôi qua.
Em đứng lại nơi mùa xuân rất
cũ
Để chờ mong kỷ niệm sẽ quay
về
À thì ra, đứng lại vì ở mùa xuân trước
có những kỷ niệm mà hiện tại và ngay cả tương lai có thể không bao giờ có được.
Chắc chắn đó là những ký ức tuyệt vời của một thuở tình yêu thăng hoa kết nụ,
đưa mọi thứ lạc vào tiên cảnh bồng lai. Và như Từ Thức vậy, sau khi từ bỏ đi để
quay lại cõi trần tục đã không bao giờ thấy và gặp lại.
Em vẫn đứng nơi mùa xuân thuở
trước
Cho dù là hy vọng rất mong
manh
Vẫn biết rằng kỷ niệm chẳng
còn xanh
Rong rêu lấp mất yêu thương
từ một thuở.
Dẫu vậy, với một tình yêu bao la vô bờ bến,
vẫn cố thắp sáng một ngọn nến hy vọng nhỏ nhoi, leo lét bởi vững tin rằng, những
kỷ niệm nồng cháy ngày nao lẽ nào chịu ra đội nón ra đi một cách vô tình và phũ
phàng đến vậy.
Em vẫn đứng nơi mùa xuân xưa
dang dở
Thuở chúng ta đã quay mặt chối
từ
Nơi đoạn tuyệt nhau chỉ bằng
một lá thư
Trao tay vội bởi một người
xa lạ.
Và cũng bởi ngày đầu tiên khi hai con
tim đến với nhau qua lần đập trùng nhịp đã vô cùng hoành tráng và ngất ngây thì
không thể nào cái vũ hội tình yêu lộng lẫy đó lại có một kết thúc đầy lạnh lùng
và tẻ nhạt như thế.
Và dẫu rằng bóng ngựa thời gian miệt mài
phi về phía trước, ta vẫn trì lòng ngồi lại giữa mùa xuân cũ. Cái mùa xuân
không chỉ hiện diện trong thực tế cuộc đời này mà còn là mùa xuân của tình yêu,
và cũng là mùa xuân tuyệt diệu nhất của chính lòng ta. Và mộng du vào miền hư ảo
của vườn tình ngày xưa.
Mùa xuân cũ một mùa xuân rất
trẻ
Lúc mầm non chưa kịp nẩy đơm
chồi
Nhưng thật đáng tiếc, ngay cả cái ảo ảnh
tình yêu của ngày xưa diễm lệ cũng chẳng xua đi được cái thực tại hôm nay là phải
đối diện với sự hoang tàn, trống rỗng và đơn côi cùng cực khi xung quanh mọi
người đang nô nức đón mùa xuân mới trong tình yêu của họ.
Chợt lạc xuân rồi hoa cỏ bỗng
đơn côi
Buồn hiu hắt như đồng khô cỏ
dại.
……………
Em đứng lại giữa mùa xuân buốt
giá
Nơi chẳng thấy đâu lộc nở
đón xuân về
Nhìn thiên hạ vui lòng chợt
thấy tái tê
Mòn mỏi đợi rồi thấy lòng quạnh
quẽ.
Và rồi cũng tự nghi hoặc về hành động của
mình khi cứ giam hãm tâm hồn trong ngục tù quá vãng đầy xích xiềng của ký ức thương
yêu. Liệu có đáng không khi nhớ mãi một bóng hình không bao giờ trở lại, một cuộc
tình đã kết thúc trong bẽ bàng, đau đớn không ngờ?
Em đứng lại nơi mùa xuân đã mất
Em đứng lại nơi mùa xuân đã mất
Để tìm dư âm bài hát của thuở
nào
Tự hỏi mình nhiều câu hỏi tại
sao
Nhớ chi mãi một mùa xuân đã
cũ.
Nhưng sức mạnh của tình yêu quá lớn khiến
dẫu lòng có đôi khi chệch choạc cuối cùng vẫn trở lại con đường tình đã đi từ
quá vãng dù nay chỉ có một mình. Con đường đầy chông gai và hố hầm bẫy sập đã
làm trái tim ta tươm nát và rỉ máu liên hồi từ ngày rơi xuống vực thẳm của lòng
bội phản. Vẫn hy vọng đó chỉ là một cơn bão rớt lướt vội qua cuộc tình rồi sẽ
chóng tàn mau.
Em đứng lại nơi mùa xuân cũ
mãi
Nhìn thời gian theo dòng nước
cuốn trôi
Biết đâu chừng gió đẩy ngược
mây trôi
Sẽ gom nhặt được nỗi buồn xa
khuất.
Và cuối cùng, sức tàn lực kiệt, vẫn cố
bám vào những kỷ vật tình yêu trong quá vãng dẫu thời gian cứ muốn đẩy ta về
phía trước, dẫu biết chắc rằng tất cả đó giờ đối với người chỉ là con số không
to tướng, nhưng trong ta vẫn mãi là những báu vật không thể nào phai…
Em đứng lại nơi mùa xuân tàn
rũ
Nơi mà trong anh mọi thứ đã
phôi pha
Nơi mà thời gian đã phai dấu
nhạt nhòa
Người quên hết còn em thì nhớ
mãi!
Thơ MIMOSA
[SAO KHUÊ NGUYỄN] dằng dặc đau thương như viết ra từ những dòng chảy của
con tim đang rỉ máu làm cho những tâm hồn đồng điệu cũng thấy nhói lòng như
hoàn cảnh của chính mình. Bởi mấy ai trong đời không xót xa khi ít nhất một lần
“ngã ngựa” trong cuộc tình. Hỡi những người khi sẵn sàng chia tay tìm bến tình
mới, hãy suy nghĩ thật kỹ về người tình cũ sẽ như nào khi ngày mai không còn ta
bên cạnh họ nữa!
HANSY
Nhận xét
Đăng nhận xét