CHỈ LÀ…-Hoccachquen Motnguoi
CHỈ
LÀ…
Chỉ là một chút bâng quơ
Chỉ là một chút bâng quơ
Đem
hong sợi nhớ lặng tờ bấy lâu
Lửa
tình heo hút bến sầu
Làm
chăn gối tủi, úa nhàu thịt da…
Chỉ
là một chút xót xa
Ngày
nao ong bướm lượn lờ phả vây
Mà
nay quạnh quẽ trời mây
Hoa
xuân rã nhụy, niềm tây dỗi hờn…
Chỉ
là một chút trái ngang
Bến
mơ lạc lối, thuyền nan chao chòng
Muôn
vàn kỷ niệm hóa không
Tơ
mành chùng sợi, tình đong hững hờ…
Chỉ
là một chút thẫn thờ…
Hoccachquen Motnguoi
Hoccachquen Motnguoi
******************************
*
Khi
cánh cửa vườn tình mở ra, vui biết mấy cùng nắng vàng lung linh rỡ ràng khoe
sắc. Ngập trời hoa bướm xôn xao tíu tít, rộn rã vô vàn diễm khúc tình ca với
hình ảnh muôn đời của đôi tình nhân tay trong tay tung tăng tiến về phía trước
rầm rập những bước chân hồ hởi, mỡ màng… mắt sáng long lanh, môi tươi thắm nụ,
khuôn mặt rạng rỡ vươn cao trên bầu trời trong xanh lồng lộng gió của thảo
nguyên ái tình…
Nhưng
rồi như một quy luật muôn đời của tạo hóa, khoảng lặng tái tê của những tia
nắng le lói vọt vàng nơi cuối trời tà dương dần dà xuất hiện, báo hiệu màn đêm
cáo chung cho một đoạn đường tình trong CHỈ LÀ được tác giả HOCCACHQUEN
MOTNGUOI dường như rút ruột ra để gởi gắm lòng mình…
Ở đó, đau thương trộn lẫn nghẹn uất, yêu hận quyện hòa, níu và buông dằn xé tâm can… tất cả đan xen hùa vào bóp nghẹt con tim rướm máu đang mù lòa tội nghiệp. Càng bi thảm hơn nếu đó lại là một con tim mỏng manh yếu đuối “chỉ biết yêu thôi chả biết gì” giờ đang lơ láo vô hồn đến ngác ngơ khi trước mắt đang hiện ra những thước phim định mệnh tàn nhẫn cuối cùng của tình yêu…
Chỉ là một chút bâng quơ
Ở đó, đau thương trộn lẫn nghẹn uất, yêu hận quyện hòa, níu và buông dằn xé tâm can… tất cả đan xen hùa vào bóp nghẹt con tim rướm máu đang mù lòa tội nghiệp. Càng bi thảm hơn nếu đó lại là một con tim mỏng manh yếu đuối “chỉ biết yêu thôi chả biết gì” giờ đang lơ láo vô hồn đến ngác ngơ khi trước mắt đang hiện ra những thước phim định mệnh tàn nhẫn cuối cùng của tình yêu…
Chỉ là một chút bâng quơ
Đem hong sợi nhớ lặng tờ bấy lâu
Rồi chợt hoảng loạn trước màn đêm đen dày đặc đang dần buông phủ trái tim mình bèn hối hả nhặt nhạnh những mảnh vỡ yêu thương ngày nao còn sót lại để tự dối lòng vẫn còn đâu đó chút tàn hương…
Nhưng mà nào có được gì đâu công dã tràng xe cát. Những đợt sóng vô tình, lạnh lùng và vô cảm cứ xoá trắng đi chút mơ mộng hão huyền sương khói. Trước mắt vẫn chỉ là một màu đen kịt của vô vọng và nát tan, đành bất lực nhìn những những gì quý giá nhất mà lòng hằng ấp ủ dần xa, nhạt nhòa và mất hút về phương trời vô định…
Rồi chợt hoảng loạn trước màn đêm đen dày đặc đang dần buông phủ trái tim mình bèn hối hả nhặt nhạnh những mảnh vỡ yêu thương ngày nao còn sót lại để tự dối lòng vẫn còn đâu đó chút tàn hương…
Nhưng mà nào có được gì đâu công dã tràng xe cát. Những đợt sóng vô tình, lạnh lùng và vô cảm cứ xoá trắng đi chút mơ mộng hão huyền sương khói. Trước mắt vẫn chỉ là một màu đen kịt của vô vọng và nát tan, đành bất lực nhìn những những gì quý giá nhất mà lòng hằng ấp ủ dần xa, nhạt nhòa và mất hút về phương trời vô định…
Lửa tình heo hút bến sầu
Làm chăn gối tủi, úa nhàu thịt da
Thôi
thì xin được nhớ về ngày xưa Hoàng thị, hoài niệm một lần sau cuối để dẫu mai
này giông bão của lọc lừa và gian trá có là đổi thay số phận và con đường thì
những khúc tình phụ này xin được giấu kín dưới vành tim kỷ niệm…
Chỉ là một chút xót xa
Ngày nao ong bướm lượn lờ phả vây
Ngày nao ong bướm lượn lờ phả vây
Mà nay quạnh quẽ trời mây
Hoa xuân rã nhụy, niềm tây dỗi hờn…
Mà
người ơi, sao nỡ đành đoạn thế này khi trái tim ta nguyện một đời vẫn mãi neo
tình trên bến vắng? Sao đành lòng làm cánh chuồn chao chựng, khi vui đậu lại
khi buồn lãng xa? Để cho khúc tình ca hôm nào lạc phím chùng tơ nghiêng nốt?
Sao cả đời người cứ bôn ba đi tìm những ảo ảnh nơi cuối trời mê hoặc mà không
chịu dừng lại một phút – chỉ cần một phút thôi định tâm lại - ngó xuống dưới
chân mình đang sẵn sàng có một trái tim nồng nàn cháy bỏng yêu thương đích thực
của tình yêu???
Dẫu mai này thời gian sẽ là liều thuốc nhiệm mầu hàn gắn lại vết thương trong ta, đưa tình sử chìm dần trong lớp bụi lãng quên, thì người ơi, liệu vết sẹo của những nhát chém hư vô này có lại làm ta sưng tấy khi gió trở mùa đưa trái tim thánh thiện trở về thăm lối mòn trên thảo nguyên xưa cũ?
Chỉ là một chút trái ngang
Bến mơ lạc lối, thuyền nan chao chòng
Muôn vàn kỷ niệm hóa không
Tơ mành chùng sợi, tình đong hững hờ…
Dẫu mai này thời gian sẽ là liều thuốc nhiệm mầu hàn gắn lại vết thương trong ta, đưa tình sử chìm dần trong lớp bụi lãng quên, thì người ơi, liệu vết sẹo của những nhát chém hư vô này có lại làm ta sưng tấy khi gió trở mùa đưa trái tim thánh thiện trở về thăm lối mòn trên thảo nguyên xưa cũ?
Chỉ là một chút trái ngang
Bến mơ lạc lối, thuyền nan chao chòng
Muôn vàn kỷ niệm hóa không
Tơ mành chùng sợi, tình đong hững hờ…
*****
Trên nền tím thẫm của màn đêm tuyệt vọng, một cái bóng nhỏ thó guộc gầy co ro, đơn độc và mệt nhoài đang hóa đá như hòn vọng phu mỏi mòn trông ngóng một cái gì đó không thật nơi phía cuối trời huyễn ảo. Mắt thao láo nhưng có nhìn thấy được gì đâu…
Và rồi, bất giác từ trong hai hốc mắt đen sì, thăm thẳm ứa ra hai giọt lệ hồng. Những giọt nước mắt khóc thầm hàng đêm nuốt vội vào lòng giờ không còn chỗ chứa từ từ lăn dài, lăn dài… trên hai gò má xương xẫu xanh xao và nín chịu. Trong ánh sao băng chớp nhanh ngang qua chân trời vô định, người ta thấy hai hàng huyết lệ hoang tàn, khô khốc và đông cứng lại như tiếng tiễn biệt cuối cùng của một kẻ tình si…
Chỉ là một chút thẫn thờ…
HANSY
Trên nền tím thẫm của màn đêm tuyệt vọng, một cái bóng nhỏ thó guộc gầy co ro, đơn độc và mệt nhoài đang hóa đá như hòn vọng phu mỏi mòn trông ngóng một cái gì đó không thật nơi phía cuối trời huyễn ảo. Mắt thao láo nhưng có nhìn thấy được gì đâu…
Và rồi, bất giác từ trong hai hốc mắt đen sì, thăm thẳm ứa ra hai giọt lệ hồng. Những giọt nước mắt khóc thầm hàng đêm nuốt vội vào lòng giờ không còn chỗ chứa từ từ lăn dài, lăn dài… trên hai gò má xương xẫu xanh xao và nín chịu. Trong ánh sao băng chớp nhanh ngang qua chân trời vô định, người ta thấy hai hàng huyết lệ hoang tàn, khô khốc và đông cứng lại như tiếng tiễn biệt cuối cùng của một kẻ tình si…
Chỉ là một chút thẫn thờ…
HANSY
**************************************************************************************************************************************************************
Nhận xét
Đăng nhận xét