CON HOÀI NHỚ MẸ

 

CON HOÀI NHỚ MẸ
[Ngũ độ]
 
Con hoài nhớ Mẹ thuở lầm than
Ẩn ức trào dâng lệ đẫm tràn
Khiến mỏng manh đời cây phụ nữ
Thêm còm cõi mệnh đoá hoàng lan
Lưng còng tháng hạ tơi bời thảm
Giữa lạnh mùa đông khốn khổ hàn
Cứ nghĩ mà thương người tủi cực
Nên lòng cảm xúc nỗi sầu chan
 
Kỷ niệm bên người đẫm chứa chan
Giờ đây chẳng Mẹ vấn ôn hàn
Tâm hồn sớm dậy ê chề phủ
Ảo giác đêm về hụt hẫng lan
Khiến não nề thân chiều lẻ chạnh
Làm chua chát dạ giữa đau tràn
Con thường vọng nhớ vùng tiên cảnh 
Mãn kiếp âu đành ngập thở than
 
HANSY
*
VU LAN NHỚ MẸ
 
Bởi  nợ  sông hồ  lỡ  trói  thân
Đường  mây  trở  lại  tủi  mi  tràn
Ơi à vắng lặng chiều sương đọng
Giọng  hát  im  lìm  cảnh  khói  lan
Vững chí chuyên cần khi cực khổ
Bền  tâm  gắng  học  lúc  cơ hàn
Bên đồng  bóng nhạt  tà huy vỡ
Tấc dạ  ai hoài  nỗi  nhớ chan !
 
Năm dài nắng gội với mưa chan
Mẹ  vẫn  oằn  vai  dẫu  gió  hàn
Tháng bảy hoàn ân mừng báo hiếu
Thu  về  Đại  Lễ  đón  Vu  Lan
Hồng hoa sắc rạng người vui thỏa
Nụ  trắng  màu  ưu  kẻ  tủi  tràn
Tiếng mõ kinh cầu bay giữa điện
Nay hồi hướng nguyện đến song thân !
 
Nguyễn Hữu Trí

Nhận xét

Bài đăng phổ biến