SỰ NHẸ DẠ CỦA NGUYỄN TRÃI
SỰ NHẸ DẠ CỦA NGUYỄN TRÃI
Như đã đề cập về mối quan hệ của
tôi với các chính khách như Trần Bạch Đằng, Huỳnh Bá Thành… Kỷ niệm tiếp theo
xem như một nén nhang thắp viếng linh hồn hai người đã khuất. Năm 1988 tôi lập
gia đình tổ chức đám cưới ở Hội Liên Hiệp Thanh Niên do Huỳnh Tấn Mẫm chủ tịch
Hội làm “chủ xị”. Quan khách có cấp bậc cao nhất tham dự lúc đó là Trần Bạch Đằng
đương nhiên ở cương vị “chủ hôn”. Bàn của ông Trần Bạch Đằng tức ông Tư Ánh có
mặt nhiều vị lãnh đạo cấp Thành Phố. Lúc lên phát biểu, chú Trần Bạch Đằng có
nhắc nhở vợ tôi rằng “Lấy thằng Vinh là con phải trang bị một khẩu súng để bóp
cò lúc cần thiết”. Câu nói vừa hài hước vừa mang tính ẩn dụ đã thắt chặt
tình chú cháu hơn bao giờ hết, thậm chí pha chút tình phụ tử bởi tôi là một đứa
trẻ mồ côi cha từ năm 17 tuổi (cha tôi chết năm 1971 vì những vết thương do bị
tra tấn trong nhà tù khi hoạt động cách mạng). Những lần đến nhà ông, lúc đi với
Nguyễn Quốc Chánh lúc đi với vợ con, hai chú cháu đều tranh luận nhiều chuyện nảy
lửa. Nguyễn Quốc Chánh khoái đấu khẩu với “chú Tư Ánh” về chính trị, còn tôi chỉ
thích lạm bàn quanh vấn đề văn nghệ chuyên môn và nhân cách kẻ sĩ. Vài lần thấy
chú Tư đăm chiêu trước sự phát biểu cực đoan của Chánh, tôi có quay qua hội ý với
thím Tư (là cô Chơn, cựu Thứ trưởng Bộ Tư Pháp, vợ ông Trần Bạch Đằng) thì thím
Tư Ánh cười hiền hậu “Không sao đâu con à. Thím rất thích được nghe tuổi trẻ phản
biện về chính trị”. Khi tôi ví von Trần Bạch Đằng là một Nguyễn Trãi thời
nay nhưng thiếu minh chúa Lê Lợi thì ông có vẻ chột dạ. Ông hỏi tôi “Mày nghĩ về
Nguyễn Trãi ra sao?” thì tôi đọc bài thơ này cho ông nghe khiến ông rất hể
hả:
SỰ NHẸ DẠ CỦA NGUYỄN TRÃI
Sử cho hay Nguyễn Trãi bị tru di
Cốt đạo Nho mà không rành Khổng Tử
Thân chưa tu đã muốn bình thiên hạ
Trị quốc thua cái váy của đàn bà
Ta cũng muốn làm ông tướng bình Ngô
Tưởng thời này khác thời xưa chúa đất
Ngờ đâu minh quân chỉ yêu mến công thần
Lúc hạt gạo vẫn còn nguyên hạt thóc
Gạo thành cơm để dành cho hoàng tộc
Lúa nổi thóc trôi đám tiện dân nghèo
Nghĩ mà thương những anh chàng đánh giặc
Tuổi về hưu còn mài kiếm trăng treo
Ta đốt binh thư ra ngủ ở chuồng heo
Sợ sự thông thái làm mình mê nghiệp bá
Rồi lỡ tay đi cướp ấn công hầu
Mùi cứt lợn lại chồng lên lịch sử
Chẳng thà một lòng quăng con trủy thủ
Ngồi khạc thơ coi lũ cá hóa rồng
Kìa Nguyễn Công Trứ xưa còn rành tục ngữ:
“Cùng thì tắc biến, biến thì thông”.
BÙI CHÍ VINH
Nhận xét
Đăng nhận xét