VỚI NGUYỄN LƯƠNG VỴ
VỚI NGUYỄN LƯƠNG VỴ
Trước khi tạm ngưng phần đầu bài
viết GIAI THOẠI CỦA THI SĨ này, tôi thiết tưởng không có gì ý vị hơn khi nhắc đến
một ông bạn phương xa là Nguyễn Lương Vỵ. Hồi còn ở trong nước chưa định cư ở Mỹ,
Nguyễn Lương Vỵ sống cùng địa phương với tôi và những lúc buồn bã cô độc, anh
thường ghé nhà rủ tôi nhâm nhi chén rượu quên sầu. Anh buồn vì một lý do cực kỳ
giản dị: anh là một con người chứ không phải một con thú hoặc một cỗ máy. Thậm
chí anh còn rung động nhanh hơn con người bình thường một bậc, bởi anh là… thi
sĩ.
Nguyễn Lương Vỵ thường ngồi bứt
tóc trong lúc đánh cờ tướng. Đánh xong bàn cờ là tóc anh rụng như mưa. Anh sống
nửa dại nửa khôn nửa tỉnh nửa điên như thế nên phải tự giải thoát mình trong
triết lý Phật Giáo. Mỗi lần say xỉn anh thường thuyết giảng cho tôi nghe về tiểu
thừa đại thừa, về sắc sắc không không, về cõi luân hồi sát na sát khí… để cho
tôi “choáng” mà bớt quậy. Nào dè tôi quậy còn tưng bừng hơn. Tôi có tặng anh
bài thơ sau đây trươc khi anh sum họp gia đình bên Mỹ:
PHẬT SỐNG
Chư huynh bàn về tu luyện
Đứa đại thừa, đứa tiểu thừa
Đứa nào cũng sắp thành Phật
Chỉ mình ta còn gươm khua
Đời này nói đến hơn thua
Biết bao giờ cho hết chuyện
Ta thấy chư huynh yêu chùa
Cũng là tự thân bảo hiểm
Nhưng tu như vậy còn kém
Biết khôn lựa gốc bồ đề
Có người tu hang Pắc Bó
Sau này thành Phật sướng ghê!
BÙI CHÍ VINH
Nhận xét
Đăng nhận xét