CUỘI
CUỘI
Trong những người khuyến khích
tôi làm thơ “thời sự” để lưu lại cho đời sau ngoài các bậc tiền bối như Trang
Thế Hy, Sơn Nam, Kiên Giang, Phạm Thiên Thư, Cung Tích Biền… còn có những chính
khách “VIP” như Trần Bạch Đằng, Huỳnh Bá Thành…
Năm 1981 khi rời khỏi bộ đội,
tôi bắt đầu phát hiện những thằng “Cuội” trong các lãnh vực chính trị, kinh tế,
khoa học, văn hóa… Chúng tồn tại và phát triển bằng hệ thống vây cánh mới, vừa
liên minh vừa sẵn sàng tiêu diệt lẫn nhau nhằm bảo vệ quyền lợi riêng. Chỉ tội
nghiệp chú Cuội của Hằng Nga quá trong sáng trước bài thơ này:
CUỘI
Sáu năm ta mới rành chú Cuội
Chê gốc đa, Cuội ở văn phòng
Chê cuốc bộ, Cuội trèo xế hộp
Ở rừng về Cuội sợ đau chân
Cuội quên hết muối mè, cơm nắm
Thực đơn bảy món Cuội cười khà
Căng bụng Cuội hô hào nghị quyết
Kế hoạch nào cũng xạo bỏ cha
Ai cũng biết mặt trăng có Cuội
Nhưng Cuội mặt trăng khác địa cầu
Đứa nào Cuội “dạ dày dân tộc”
Đẻ con không lỗ đít về sau!
Một bài thơ khác cũng mang tựa đề
một chữ, được tôi đọc trong bàn nhậu của một Mạnh Thường Quân bất đắc chí thách
thức tôi làm bài thơ về đề tài CỨT. Với vị đại gia bất đắc dĩ đó, bàn tiệc ê hề
sơn hào hải vị chỉ tương đương một đống phân. Tôi đã khạc như sau:
CỨT
Con gì ăn không ỉa
Cứt voi toàn bã mía
Cứt chim lắm cào cào
Cứt loài người ra sao?
Lấy giùm ta kính lúp
Phân tích văn minh cứt
Cứt nhiều nhờ ăn no
Cứt ít nhờ bo bo
Đói thì đầu gối bò
Bò mỗi thời mỗi khác
Bò làm sao ra cứt
Có cứt là có cơm
Thường ta rặn thấy rơm
Trong rơm thấy thóc sạn
Giận dạ dày khốn nạn
Không ị ra bánh mì
Cục cứt nhiều trọng lượng
Để dành cho vua quan
Riêng cứt ta lõng bõng
Phải thuộc về nhân dân!
BÙI CHÍ VINH
Nhận xét
Đăng nhận xét