“NGHI ÁN” NHỮNG BỨC THƯ VIẾT TAY CỦA BÙI GIÁNG
"NGHI ÁN " NHỮNG BỨC THƯ VIẾT TAY
CỦA BÙI GIÁNG
CỦA BÙI GIÁNG
Hơn nửa thế kỷ trôi qua nhưng bà
Nguyễn Thị May (ngụ P.Châu Phú B, TP.Châu Đốc, An Giang) vẫn trân trọng giữ những
lá thư tình mà theo bà là của thi sĩ Bùi Giáng, xem như kỷ vật một đời.
Ngày ấy, bà May là cô giáo xuân
sắc ở chốn biên thùy An Giang, còn Bùi Giáng đã thành danh và làm việc ở Sài
Gòn hoa lệ. Nếu so với các “người trong mộng” nổi tiếng của Bùi Giáng thì cô
giáo May chỉ là thiếu nữ vô danh trong giới văn thơ, kịch trường. Nhưng vì sao
một cô giáo bình thường ở nơi xa xôi như Châu Đốc lại lọt vào mắt của chàng thi
sĩ?
Giai
nhân Châu Đốc
Bà May khá hoạt bát và trẻ so với
tuổi 81. Nhắc lại chuyện xưa, bà thoáng bâng khuâng rồi nhẹ nhàng tìm lại những
bì thư ố vàng bắt đầu câu chuyện. Bà May nhớ lại những năm 1956, bà và bà Nguyễn
Thị Mỹ Hạnh chơi rất thân, cùng dạy chung ở Trường tiểu học Châu Long. Năm
1957, Mỹ Hạnh đi thi người đẹp ở An Giang và đoạt giải rồi kết hôn cùng chồng
là ông Nguyễn Thùy, giáo viên Trường Thủ Khoa Nghĩa (Châu Đốc), về Sài Gòn sinh
sống ở đường Trương Tấn Bửu. Bùi Giáng cũng sống ở đường này, ông và Nguyễn
Thùy cùng quê gốc Quảng Nam nên khá thân. Rồi không biết Mỹ Hạnh và ông Thùy
mai mối sao đó mà Bùi Giáng đồng ý theo vợ chồng son này về Châu Đốc chơi để
làm quen cô giáo dịu dàng.
Đó là một ngày tháng 10.1959,
Bùi Giáng với vợ chồng Nguyễn Thùy và cô giáo May cùng vài bạn hữu đã rong chơi
núi sông Châu Đốc. Trong ký ức của bà, ngày đó, thi sĩ hơi gầy, hiền, ít nói,
hay cười cười, suốt chuyến đi ông không nói chuyện yêu đương gì. Rồi ông về Sài
Gòn và đột ngột gửi thư tỏ tình khiến bà giật mình, luống cuống. Bà May nhớ lại:
“Lúc đó đã có người trong mộng rồi nhưng tôi sống nghiêm lắm nên bạn bè thân
cũng không biết”.
Bà May đưa những lá thư do thi
sĩ viết tay gửi mà bà cất giữ trân trọng. 57 năm những lá thư được giữ gìn tốt
nên mực còn rõ nét. Lá thư đầu gửi vào ngày 14.10.1959, Bùi thi sĩ gọi bà là
người con gái thùy mị, một trong những khuôn mặt hiền lành của giai nhân Châu Đốc.
Lời thư chan chứa cảm tình như: “Nước dưới cầu chảy rất nhiều chị May ạ… Tôi
xem chị như một người bạn rất thân, tuy mới gặp một lần, hiểu chị qua chị Thùy.
Ngay bữa đầu nhìn tấm ảnh chị tôi đã thấy lòng không thể dửng dưng trước gương
mặt dịu dàng”.
Lá thư thứ 2 gửi vào ngày
30.10.1959, thi sĩ viết: “Buổi đi chơi núi hôm ấy là một kỷ niệm đẹp vô cùng.
Tôi xin giữ mãi… Ngồi viết thư này gửi chị, tôi dừng lại mấy lần. Giòng chữ
không đi. Tôi tự hỏi “ngày sau nếu có dịp trở về Châu Đốc, tôi có còn được nhìn
bầu trời, sông núi cũ và bàn tay mịn màng của người con gái đẹp kia không”.
Bà May kể ông gửi cho mình 5 lá
thư và những lời lẽ chân tình trong thư đã làm trái tim thiếu nữ nao lòng, xao
xuyến. Nhưng vì trái tim đã có chỗ rồi nên nào dám nhận lời. Bà May bồi hồi:
“Có đoạn thư ông viết chân chất lắm như ổng nói ổng không có tiền nhưng sẽ gắng
đi vay mượn để cưới nhau”.
Những
lá thư xưa
Thủ
bút của thi sĩ Bùi Giáng - Ảnh: Nhà thơ Lê Minh Quốc cung cấp
Nét
chữ trên bức thư - Ảnh: Bà May cung cấp
Bức
thư tình hay nhất
Cuộc sống thay đổi không ngừng,
cô giáo May sau này được phân công đi dạy ở Biên Hòa, Đồng Nai. Rồi từ đó bà và
Bùi thi sĩ bặt tin nhau. Phần thi sĩ trôi nổi với dòng đời và những mối tình
thơ, còn phần bà gắn bó cùng bục phấn với cuộc tình lỡ dở.
Bà kể trong 5 bức thư tình bà
trân quý bức thư thứ 3 nhất vì lời lẽ quá hay. Tháng 2.1998, khi hay chuyên
san Người đẹp VN (của Báo Tiền Phong) tổ chức thi “Những bức thư
tình hay nhất”, bà đã không kiềm cảm xúc photo bức thư ấy kèm lá thư gửi ban tổ
chức với những dòng đầu đề như vào năm 1959 nhà thơ Bùi Giáng có gửi cho bà mấy
bức thư. Tháng 3.1998, Người đẹp VN đã đăng trang trọng bức thư này
và sau đó ban tổ chức đã trao tặng bà giấy chứng nhận đã đoạt giải cuộc thi.
Xin trích đăng vài dòng như sau:
“Sài Gòn ngày 5.11.1959. Chị May. Lời thư quá vắn tắt của chị không đem lại yên
lòng. Lời của chị dứt khoát nhưng lòng tôi vẫn lần khân, không muốn nhận nhìn sự
thật?... Chị May. Hơn tám năm lận đận giữa bụi bặm đô thành, tôi vẫn luôn luôn
thấy lòng mình mơ tưởng những hình ảnh dịu dàng, hồn nhiên, tươi mát của những
miền suối ngọt… Mấy năm dài sống giữa phồn hoa ngột ngạt, là mấy năm dài loay
hoay tự hỏi mãi. Tôi mong chờ một lời đáp. Một lời đáp nào không giống những lời
vắn tắt lờ lững của cô. Một giọng điệu nào có một âm vang như lòng tôi mơ ước.
Nếu không thì thà rằng đừng đáp. Tôi bằng lòng cúi đầu đi giữa vắng lặng bốn
bên”.
Bà May nói lúc gửi bức thư bà vẫn
sống độc thân và đã ngoài tuổi 60, còn thi sĩ bà nghe nói cũng sống đời cô độc.
Cả hai duyên tình lỡ làng, lại đã bước vào tuổi cao không vướng gia đình riêng
nên bà mới mạo muội gửi bức thư đó đăng báo. Nhưng bức thư đăng bà không biết
Bùi Giáng đang sống ở đâu để người xưa gặp nói vài lời. Sau này bà mới biết thời
điểm đó thi sĩ bộc phát bệnh nặng, mất trong khoảng gần cuối năm 1998. Bà May
bùi ngùi: “Tôi và ông ấy có duyên nhưng không có nợ, tôi giữ kỹ lá thư hay,
thích đem ra đọc lại vì lời lẽ hay quá. Đọc lại vẫn bồi hồi ngày xưa khi yêu
nhau sao cao đẹp quá…”.
Bà
May (trái) và Mỹ Hạnh lúc còn trẻ
Nhận xét
Đăng nhận xét