KỶ NIỆM ĐẦU ĐÔNG
KỶ NIỆM ĐẦU ĐÔNG
[Ngũ độ]
Ngọc nữ kiều trang điểm phấn hồng
Diễm phất phơ vờn bên mộng cảnh
Thơm hò hẹn đắm giữa vườn bông
Tiên đào quyến rũ sa đà rệu
Cảm hứng hồi xuân gạ gẫm nồng
Vắng mỹ nhân lòng ta đảo lộn
Mê hồn dáng nhỏ mãi hoài trông
Còn đâu vũ khúc nụ hôn nồng
Ba đào phá bĩnh âu sầu nguyệt
Cổ tích hao mòn rệu rã bông
Sượng lỗi lầm nên rầu cảnh đắng
Buồn sa sẩy khiến nhạt môi hồng
Duyên tình rạn vỡ hồn bi đát
Tẻ lạnh ưu phiền đã mấy đông
*
TA HỜN ĐÔNG
Làn môi tái nhợt hết tươi hồng
Bàn chân trắng nõn vùi trong tất
Dáng vẻ căng tròn mặc áo bông
Mộng hỡi nhìn sang còn cảm xúc
Người ơi nghĩ đến có say nồng
Chiều nay lả lướt qua vài bận
Ánh mắt anh kìa chả thấy trông
Chả nhẽ người ta mất lửa nồng
Có phải niềm mơ đà úa nhụy
Hay là nỗi nhớ đã tàn bông
Buồn chưa tẻ nhạt cho đời liễu
Tủi thế sầu ngơ cái phận hồng
Chả thích mà năm nào cũng đến
Ta hờn cảnh rét của mùa đông.
Nhận xét
Đăng nhận xét