Kỳ 111 -QUÂN MINH – AI LAO TẠO GỌNG KÌM -LÊ LỢI MỞ CON ĐƯỜNG MÁU
Kỳ 111
QUÂN MINH – AI LAO TẠO GỌNG KÌM
LÊ LỢI MỞ CON ĐƯỜNG MÁU
LÊ LỢI MỞ CON ĐƯỜNG MÁU
Việc Ai Lao trở giáo theo quân Minh là một mối nguy rất lớn cho cuộc khởi
nghĩa Lam Sơn. Mặc dù trong năm 1421, quân ta liên tục đánh bại quân Minh và
quân Ai Lao nhưng cũng chịu tổn thất không nhỏ. Thời điểm bấy giờ cả ta và địch
đều cần thời gian nghỉ ngơi, bổ sung lại lực lượng. Năm 1422, Lê Lợi thu quân từ
Ai Lao về đóng ở trại Quan Du để giữ thế kìm tỏa quân Minh trong thành Tây Đô,
đồng thời tích cực dưỡng quân tích lương, chuẩn bị cho những chiến dịch lớn.
Về phía địch, cả quân Ai Lao và quân Minh cũng đều tranh thủ gom quân
thành lập các mũi tấn công mới. Tháng 3.1422, thành phần tướng lĩnh quân Minh ở
nước ta có thay đổi. Tổng binh Lý Bân chết. Tham tướng Trần Trí lên thay Bân giữ
chức Tổng binh, nắm quyền cao nhất trong lực lượng quân Minh tại Đại Việt. Bằng
việc nắm giữ nguồn tài lực dồi dào hơn quân Lam Sơn rất nhiều, quân Minh và
quân Ai Lao đều có sự phục hồi sức mạnh nhanh. Đến cuối năm 1422, liên quân
Minh – Ai Lao bắt đầu lập kế hoạch tấn công mới. Từ Đông Quan, các tướng Minh
là Trần Trí, Mã Kỳ đem đại quân xuống Thanh Hóa, nhằm hướng trại Quan Du là nơi
Lê Lợi đóng đại doanh. Ai Lao cũng đem lực lượng tiến đóng ở Kiệt Mang, chờ phối
hợp với quân Minh tấn công quân Lam Sơn từ hướng tây nam. Quân Minh có chiến kỵ
mạnh, quân Ai Lao có tượng binh mạnh, tạo thành thế 2 gọng kìm kẹp quân Lam Sơn
vào giữa. Địch đã đông lại đánh quân ta từ cả hai phía trước sau, thế rất hung
hiểm.
Trước tình hình đó, Lê Lợi quyết định sai tướng Nguyễn Chích dẫn quân
đánh vào cánh quân Ai Lao trước khi quân Minh kịp tới để phá thế gọng kìm. Nguyễn
Chích trước kia dựng căn cứ Hoàng Nghiêu, phất cờ khởi nghĩa từ những năm 1413,
cũng là một thế lực nghĩa quân có tiếng trong vùng Thanh Hóa. Nhiều lần quân
Minh đem quân tiến đánh, Nguyễn Chích vẫn cùng đội quân của mình đứng vững, giữ
quyền kiểm soát ba huyện Đông Sơn, Nông Cống, Ngọc Sơn. Sau khi Lê Lợi xưng
vương, khởi nghĩa đánh quân Minh, lập được nhiều chiến công, Nguyễn Chích cảm
phục dẫn quân mình đến xin gia nhập. Sự tham gia của Nguyễn Chích thể hiện tinh
thần đoàn kết vì lợi ích chung.
Được Lê Lợi giao trọng trách đánh quân Ai Lao, Nguyễn Chích hết lòng
chiến đấu. Quân Ai Lao đánh với Nguyễn Chích không chống nổi phải rút lui,
nhưng chúng vẫn còn lực lượng khá đông. Chỉ 3 ngày sau, quân Minh lại cùng quân
Ai Lao hai mặt cùng tiến đánh Quan Du. Nghĩa quân Lam Sơn cũng chia quân làm 2
mặt đánh trả lại. Trận chiến diễn ra ác liệt và dai dẳng, quân ta chết và bị
thương nhiều. Lê Lợi nhận thấy tình hình bất lợi, muốn dẫn quân rút lui. Nhưng
lúc này quân Ai Lao đã chắn mất lối đi về căn cứ địa, còn quân Minh thì bủa vây
trước mặt. Lê Lợi nhân đêm tối đem quân lặng lẽ bỏ trại rút lui về hướng bắc,
kéo đến đóng ở Khôi Huyện (thuộc Nho Quan, Ninh Bình ngày nay). Việc quân Lam
Sơn lui về hướng bắc khiến cho quân Minh và quân Ai Lao không lường được, cho
nên quân ta có thời gian thoát khỏi vòng vây. Nhưng chẳng lâu sau, liên quân
Minh – Ai Lao đã phát hiện ra và nhanh chóng đuổi theo.
Nghĩa quân Lam Sơn đóng ở Khôi Huyện dưỡng thương, nghỉ ngơi vàgấp rút
sửa chữa vũ khí. Lê Lợi đóan rằng quân giặc sẽ sớm đến, cố gắng an ủi sĩ tốt, sẵn
sàng chờ đánh giặc. Quả nhiên chỉ sau 7 ngày, quân Minh và quân Ai Lao đã hùng
hổ tiến đến. Giặc không dồn quân đánh thẳng ngay mà chia binh làm 4 đạo, đi
vòng bủa vây quân ta từ 4 hướng, quyết không cho nghĩa quân một con đường thoát
nào. Trong tình thế nguy cấp, Bình Định vương Lê Lợi cho tụ họp tướng sĩ, nói rằng: “Giặc
vây ta bốn mặt, có muốn chạy cũng không có lối nào. Đây chính là tử địa mà binh
pháp đã nói, đánh nhanh thì sống, không đánh nhanh thì chết”.(theo Đại Việt Sử
Ký Toàn Thư)
Dứt lời, ngài sa hai hàng lệ. Tướng sĩ đều cảm khái, quyết liều chết với
giặc. Với tinh thần chiến đấu quên mình, quân Lam Sơn đã tạo nên một trận đánh
huyền thoại. Các tướng Lam Sơn là Lý Triện, Lê Hướng, Lê Lĩnh, Lê Hào, Phạm Vấn…
dẫn quân xông ra phá vòng vây, tướng sĩ người người tranh nhau tiến lên trước,
thế mạnh như bão táp. Tham tướng nước Minh là Phùng Quý bị chém chết tại trận,
cùng với hơn 1.000 quân Minh bỏ mạng trong chốc lát, 100 con ngựa chiến rơi vào
tay nghĩa quân Lam Sơn. Quân ta nhằm thẳng vào hướng hai đại tướng nước Minh là
Tổng binh Trần Trí, Nội quan Mã Kỳ mà đánh gấp, ai chống là chết. Tướng giặc
không chống nổi cách đánhquyết tử của binh tướng Lam Sơn, cắm đầu bỏ chạy về hướng
thành Đông Quan. Các hướng quân Minh do đó mà nối nhau tan vỡ, dù rằng vẫn còn
rất đông. Tướng Ai Lao là Mãn Sát thấy quân Minh tan chạy, rất khiếp sợ quân ta
nên cũng lệnh cho quân Ai Lao rút nhanh.
Quân Lam Sơn làm nên một chiến tích phi thường với tổn thất cũng khá nặng
nề. Khôi Huyện bấy giờ cũng là nơi không tiện đóng giữ vì nằm giữa tuyến đường
từ thành Đông Quan đến thành Tây Đô, đóng quân tại đây rất dễ bị vây. Bình Định
vương Lê Lợi sau trận đánh đẫm máu đã dẫn quân rút về núi Chí Linh, dựa vào núi
rừng hiểm trở mà cố thủ. Đây là lần thứ ba quân Lam Sơn rút lên núi Chí Linh.
Nơi này là nơi thiện hiểm, dễ thủ khó công, giúp đảm bảo an toàn cho nghĩa quân
nếu quân Minh ỷ đông tiến đánh. Nhưng núi Chí Linh cũng là nơi dân cư thưa thớt,
rừng thiêng nước độc. Sau liên tiếp những trận chiến ác liệt với giặc mạnh, giờ
đây nghĩa quân Lam Sơn lại phải đương đầu với những ngày tháng gian khổ thiếu
thốn. Sự gian khổ và tinh thần vượt khó để đi đến thắng lợi của binh tướng Lam
Sơn đã được Nguyễn Trãi mô tả lại trong Bình Ngô Đại Cáo:
Cái thiên dục khốn ngã dĩ giáng
quyết nhiệm
Cố dữ ích lệ chí dĩ tế vu nan
Tạm dịch :
Trời thử lòng người trao cho mệnh lớn
Ta đấy gắng chí khắc phục gian nan
Ta đấy gắng chí khắc phục gian nan
Quốc Huy
Nhận xét
Đăng nhận xét