HOÀI NIỆM ĐÀ THÀNH

HOÀI NIỆM ĐÀ THÀNH
 
Đà thành hỡi, nhớ hoài quá vãng
Của ngày nao lãng đãng mầm yêu
Thơ ngây một dáng mỹ miều
Tuổi vừa mười tám, khiến liêu xiêu hồn…
 
Đêm hò hẹn, ngọt nồng chan mắt
Trên gác cao đường mật hồng loan
Những hôm trăng tỏa thơm choàng
Mộng mơ diệu ngát, tình loang loáng ngời…
 
Nào những lúc rong chơi bát phố
Hoặc xuôi về tái ngộ biển xinh
Sóng êm vỗ mạn Thanh Bình
Ru lòng hai đứa, dỗ tình yêu thơm…

Dù cách trở, thư ươm niềm nhớ
Thủy chung bền, muôn thuở bừng thương
Ta núi cao, Em phố phường
Mà sao mộng ước mãi vương vấn lòng…
 
Hiếm hoi lắm nhớ mong thoả gặp
Quấn vào nhau, vồ vập niềm hoan
Ái ân nồng mặn huy hoàng
Trầu cau sum hiệp, trỗi khoan khoái chuyền…

Rồi giông gió, truân chuyên nào xiết
Ta với Nàng cách biệt sầu thay
Từng đêm nỗi nhớ đọa đày
Trách cao xanh nỡ giáng cay đắng ngùi…
 
Thời gian lướt, niềm vui dần cạn
Mịt mù xa, cách vạn núi sông
Rồi Em cất bước theo chồng
Mình Ta đứng lại giữa mông quạnh đời…

Ngày gặp lại, đầy vơi hồi tưởng
Mắt nai tròn Em ngượng ngùng trông:
“Thôi đà lỡ khúc tơ hồng
Đừng lưu luyến nữa kẻo chồng chất đau…”
 
HANSY





Nhận xét

Bài đăng phổ biến