LẶNG KHÚC DUYÊN VÙI
LẶNG KHÚC DUYÊN VÙI
Ta thường dạo mát dọc triền
sông
Chẳng thấy gần xa một cánh hồng
Ngọn gió đêm chuyền thôi ngát lộng
Khuya làn nguyệt tới lại mờ
trông
Vì sao gối nệm sầu trơ trống
Có phải tình duyên giã đượm nồng
Mắt quạnh thơ nhàu tim úa rỗng
Ê chề vạn nẻo mịt mù giông
*
Chỉ thấy trong ngoài lắm bão
giông
Nào đâu quấn quyện cõi mê nồng
Từng đêm tỉnh giấc hờn chao lộng
Mỗi sớm cau đời giận dõi trông
Ngọc nữ ân cần mong luyến bổng
Đài trang nhạy cảm ước xây hồng
Ngày vui hiệp cẩn trời lay động
Tỏa ngát mơ bừng dậy núi sông
HANSY
*
TÌNH
LỠ
Vẫn nhớ hôm nào cạnh bến sông
Nhìn anh bé khẽ nhoẻn môi hồng
Thanh
tao dáng vẻ bao chàng liếc
Diễm lệ
thân hình ối cậu trông
Để trí
mơ màng duyên ái ngọt
Làm
tim ấp ủ nụ hôn nồng
Lời
thương muốn ngỏ mà e ngại
Lỡ
chuyện cho lòng hóa bão giông
*
Riêng
mình lặng lẽ giữa chiều giông
Bởi
xót niềm yêu sớm cạn nồng
Giọt đắng
vừa tan hồn tủi dõi
Men buồn
chợt ngấm lệ sầu trông
Thương
miền phố cũ đà hoang phế
Tiếc mảnh
tình xưa chẳng thắm hồng
Đã hết
thôi đành gom kỉ niệm
Đem về
kết lại thả trôi sông...
DUNG NGUYÊN
Nhận xét
Đăng nhận xét