“ÔNG SỞ, BÀ PHÁN” ĐÃ NHÚNG CHÀM Ơ HƠ, RỬA SẠCH CẢ RỒI!
“ÔNG SỞ, BÀ PHÁN” ĐÃ NHÚNG CHÀM
Ơ HƠ, RỬA SẠCH CẢ RỒI!
06:53 13/11/17
(GDVN) - Công an không chấp nhận tuyển con của người có tiền án gia nhập lực lượng
nhưng Tòa án ở Đồng Nai lại chấp nhận người đã bị khai trừ khỏi Đảng.
Câu ca dao cổ nói về kẻ sở khanh
“cưa” gái có chồng như sau:
“Có chồng thì mặc có chồng
Ở đây vắng vẻ tơ hồng cứ xe”.
Thời hiện đại, có Sở ông, Sở bà,
Sở cậu, Sở cô đang rỉ tai nhau bản nâng cấp của câu ca dao mà tổ tiên họ Sở để
lại, rằng:
“Nhúng chàm thì mặc nhúng chàm
Ta đây “vua bé”, cứ làm sợ chi”.
Có người khuyên họ Sở đừng ngông
cuồng, coi trời bằng cái khuy áo, hỗn với bề trên thì sớm muộn cũng ăn roi.
Lũ Sở chút chít cười lăn vì ở
quê roi đỏ, roi hồng ngọt lịm, bán đầy chợ, hỗn mà bị phạt bằng cách ăn roi miễn
phí thì tội gì không … hỗn?
Này nhé, bị đuổi khỏi trạm, cho
ra khỏi lực lượng cảnh sát giao thông thì ngồi chơi vài bữa rồi “phấn”
rồi “đấu” thế là gia nhập họ Sở, thành sếp cảnh sát giao thông cả tỉnh.
Có hai họ Sở khác choảng nhau vỡ
đầu ngoài quán karaoke bị kỷ luật giáng chức, thế rồi tuân theo “quy trình” vừa
“phấn” vừa “đấu”, nhất là được “Sở tộc” chăm bẵm nên lại được trở về với “ngôi
nhà thân thương” của gia tộc Sở chỉ sau hơn ba năm xa cách.
Nghe nói Tòa án nhân dân tỉnh
tương đương với cấp sở, thế nên thiên hạ mới xì xào chuyện ngày xưa có vị nữ Thẩm
phán, Phó Chánh án Toà án nhân dân cấp huyện được cho là đã nhận
tiền hối lộ của nguyên đơn trong vụ kiện dân sự ở xã Suối Cát, huyện
Xuân Lộc (Đồng Nai).
Toà án nhân dân Tối cao đã cách
chức Thẩm phán, huyện ủy Xuân Lộc đã khai trừ Đảng bà này.
Chẳng biết bà Phán ấy “phấn” thế
nào, “đấu” thế nào mà giờ đây chễm chệ ngôi quan sở - tức là Thẩm phán Tòa án
nhân dân tỉnh Đồng Nai.
Bà Phán ăn hối lộ, bị đuổi khỏi
tổ chức ít bữa rồi cho quay về ngồi “ghế” cao hơn, chắc lãnh đạo địa phương đó
cho rằng đã xử lý nghiêm minh chứ không như đâu đó có vị trưởng phòng cấp huyện trộm trứng
tại hội chợ chỉ bị kỷ luật khiển trách, nghe nói vẫn không bị
khai trừ và cũng không phải đi đâu cả?
Vừa qua tại xã Nghi Quang, huyện
Nghi Lộc (Nghệ An), Trưởng Công an xã này dùng súng bắn (đạn cao su) vào Chủ tịch
Uỷ ban nhân dân xã khiến ông này bị thương phải vào viện khám.
Theo điều tra của phóng viên báo
Đại Đoàn Kết, vị Trưởng Công an xã này từng bị kết án về tội “Gây rối trật tự
nơi công cộng” và phải nhận 12 tháng tù treo. [1]
Câu chuyện người bị án tù rồi trở
thành Trưởng Công an xã khiến người ta nhớ đến hàng loạt học sinh (Nguyễn Đắc
Minh - Hoàn Kiếm, Hà Nội; Lê Thị Bình - Quỳnh Lưu, Nghệ An; Bùi
Kiều Nhi, Tuyên Hóa, Quảng Bình; Nguyễn
Đức Ngà, Nam Đàn, Nghệ An;…) dù đủ điểm trúng tuyển vào các trường ngành
Công an song đều không đủ điều kiện nhập học vì có người thân từng bị phạt tù
hoặc xử lý hành chính.
Thượng tá Nguyễn Đăng Sáu, Phó cục
trưởng Cục Đào tạo, Bộ Công an cho biết:
“Theo Quy định của Bộ Công an,
thí sinh có nhân thân (bố, mẹ đẻ…) có tiền án, kể cả xóa án tích không được xét
tuyển, sơ tuyển vào lực lượng Công an nhân dân”. [2]
Bố mẹ có tiền án thì con không
được tuyển vào lực lượng công an kể cả khi đã xóa án tích, nghĩa là án tích ấy
dù không đeo đẳng suốt cuộc đời người bị kết án nhưng lại ảnh hưởng đến con cái
sau này.
Thế
có phải là công bằng, hợp tình, hợp lý?
Thế dựa vào “Quy định nào của Bộ
Công an” mà người có tiền án vẫn được tuyển vào làm Trưởng Công an xã?
Đối chiếu với ý kiến ông Cục phó
Nguyễn Đăng Sáu, liệu có thể kết luận Công an xã không thuộc “lực lượng Công an
nhân dân” hay do vị Trưởng Công an xã Nghi Quang đã “rửa sạch chàm” kể cả án
tích cũng không còn nữa?
Cùng là lực lượng bảo vệ pháp luật,
Công an không chấp nhận tuyển con của người có tiền án gia nhập lực lượng nhưng
Tòa án ở Đồng Nai lại chấp nhận người đã bị khai trừ khỏi Đảng.
Cần nói thêm đây là hình thức kỷ
luật cao nhất theo quy định trong Điều lệ Đảng (khiển trách, cảnh cáo, cách chức,
khai trừ).
Chẳng lẽ kỷ luật mức cao nhất của
Đảng vẫn thấp hơn “án treo” và vì thế việc bổ nhiệm làm Thẩm phán cấp tỉnh của
Tòa án tỉnh Đồng Nai vẫn là đúng quy định?
Nước Việt có hơn 90 triệu người, cử
nhân, thạc sĩ thất nghiệp không ít, không biết có phải “nhân tài như
lá mùa thu” nên phải “tái sử dụng” bà Phán đã bị khai trừ vì “ăn” hối lộ, giữ lại
cơ quan người như ông quan huyện trôm trứng hoặc tuyển vào Công an người bị tù
cho hưởng án treo?
Đấy là còn chưa kể không ít cán
bộ trung cao cấp bị kỷ luật nhưng vẫn giữ nguyên chức vụ.
Có lẽ do “dân trí chưa cao” -
như có vị đại biểu Quốc hội từng nêu giữa nghị trường - nên các “dân cỏ” (thảo
dân) không hiểu được cái gọi là “đúng
quy trình”, “đúng quy định” trong phương sách “tái sử dụng” nhân lực các cơ
quan công quyền hiện tại.
Không tuyển dụng mới, kể cả người
giỏi mà “tái sử dụng” người bị kỷ luật hoặc điều chuyển từ nơi này sang nơi
khác có mấy cái lợi:
Thứ nhất là tiết kiệm ngân sách
không phải đào tạo lại lý luận, nghiệp vụ.
Thứ hai là không gây xáo trộn
nhân sự của cơ quan.
Thứ ba là giữ được tình cảm anh
em, họ hàng, đồng liêu, đồng chí.
Thứ tư là giữ trọn đạo lý dân tộc
“Đánh kẻ chạy đi, ai nỡ đánh kẻ bám trụ lại”.
Thứ năm là …
Liệu sự thực đằng sau câu chuyện
“tái sử dụng” có phải thế này:
Một khi buộc phải “tái sử dụng”
ai đó thì hoặc là các loại “năng lực” của người đó hơn hẳn những người khác, hoặc
là những người khác có “năng” nhưng thiếu “lực”?
Cứ theo đà này, liệu có xảy ra
chuyện đến một lúc nào đó phải “tái sử dụng” năng lực buôn chổi đót, sửa xe
máy, chăn nuôi lợn của những người đã làm việc đến “thối cả móng tay”?
“Ăn
hối lộ” không phải là cướp, là do người ta cứ nằng nặc giúi vào tay, thế
nên nếu chẳng may có cháu bé giật cái bánh mì ngoài phố phải đối diện với bà
“Phán tỉnh” trước tòa, liệu bà sẽ nghiêm trị thẳng thừng hay sẽ thông cảm vì
“cùng cảnh ngộ”?
Tại Quốc hội, tướng Sùng Thìn Cò
nêu ý kiến:
“Tài sản lớn nhất của Đảng, Nhà
nước chính là lòng dân, nếu chúng ta không trị được giặc nội xâm này thì việc mất
vai trò lãnh đạo của Đảng là tất yếu khách quan.
Chúng ta không trách ai cả,
chúng ta tự trách chúng ta”. [3]
Giá như ông Sùng Thìn Cò nói rằng
“Tài sản duy nhất của Đảng, Nhà nước chính là lòng dân” thì chắc chắn chẳng ai
bắt bẻ được ông về câu chữ.
Nói thế bởi Tổng Bí thư Nguyễn
Phú Trọng tại buổi tiếp xúc cử tri Hà Nội ngày 12/10/2017 cho rằng: “Làm việc
gì hợp lòng dân thì mới thành công, mất niềm tin của dân là mất tất cả”.
Diễn giải cách khác lời của Tổng
Bí thư, đối với Đảng, với Nhà nước: “Mất lòng dân là mất tất cả”, chẳng có “tài
sản lớn nhất” hay “tài sản vừa vừa” nào còn lại.
Thế nhưng đâu đó vẫn có người cảm
thấy thích thú với ý ông Cò, mất “tài sản lớn nhất” chưa phải là mất tất cả, vẫn
còn tài sản “lớn nhì”, “lớn ba”,… cất ở nước ngoài hay thiên đường thuế đâu đó.
Báo cáo "Hồ sơ hoạt động quốc
tế về bất động sản tại Mỹ năm 2017" của Hiệp hội Quốc gia Chuyên viên địa ốc
Mỹ (NAR) vừa được công bố cho thấy từ tháng 4/2016 đến tháng 3/2017, người nước
ngoài đã chi 153 tỷ USD để mua 284.455 bất động sản tại Mỹ.
Trong đó số tiền người Việt bỏ
ra là khoảng 3 tỷ đô la Mỹ. [4]
Theo con số mà NAR công bố, bình
quân mỗi bất động sản có giá khoảng 53.800 đô la Mỹ và như vậy số tiền người Việt
bỏ ra tương đương 5.600 bất động sản.
Bao nhiêu trong số đó của các
doanh nhân và bao nhiêu của những người giàu nhưng không phải nhờ thương trường?
Những con số ấy có cho thấy, rằng
với không ít người, “mất lòng dân” chưa phải là mất tất cả?
Xuân Dương
Tài liệu tham khảo:
Nhận xét
Đăng nhận xét