BẠC TÌNH

5.
BẠC TÌNH
(Ô thước)

Đường quê lặng bước buổi hoang chiều
Mây nước ơ hờ nhuốm tẻ liêu
Cứ tưởng triền xưa ngào ngọt diệu
Ai dè dốc cũ mịt mờ phiêu
Dòng thơ rã úa điêu tàn liễu
Nẻo phú ươn nhòe lặng ngắt tiêu
Khiến ngỡ ngàng thay tình đổi kiểu
Nên chùng phím mộng cuối đường yêu

Lỡ phím nên đành rã cuộc yêu
Cung Hằng trắc trở ngõ thề tiêu
Ái nao lụn nghĩa sầu đau xiếu
Duyên não lung tình giá buốt phiêu
Có phải phụ phàng nên loãng diệu
Hay nhầm bội bạc khiến sầu liêu
Mà sao phận kiếp trời không liệu
Đến nổi đau thương xám nẻo chiều

HANSY


LẺ BÓNG

Lẻ gót đường quen lặng bóng chiều
Chân sầu gối mỏi bước tà liêu
Lời ai mới thả làn hoang diệu
Có phải vừa rơi khúc lãng phiêu
Chạnh gió xô cành rung mảnh liễu
Sương mềm luống giọt ướt màn tiêu
Hồn ngây khắc khoải còn chăng kiểu
Thủa mới trao lời nói chữ yêu.

Thương hoài cái buổi mới thầm yêu
Bữa đó khăn hồng chặn gió tiêu
Mỗi bận đi về không lạnh xiếu
Hôm lần cũng chẳng buốt hàn phiêu
Người đi lẻ bước sầu loang diệu
Kẻ ở hồn xơ đến rã liêu
Mộng ước còn chăng tình biết liệu
Hay đành để mắt lịm theo chiều...


Hà Thu 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến