KHÚC XUÂN


19.
KHÚC XUÂN
[Lộc lư-Ô thước]

NỒNG XUÂN RẠNG RỠ PHẢ MUÔN ĐƯỜNG
Hoa lá ran chào cõi ngát thương
Lộng lẫy mai vàng khoe khắp hướng
Thảo thơm đào thắm lựng bao phường
Gió lành ấm áp ngời vô lượng
Nắng mới chan hòa thẫm diệu hương
Phố thị làng quê tình mộng trưởng
Trần gian náo nức giữa vô thường

Náo nức song ngoài bạt giá sương
NỒNG XUÂN RẠNG RỠ PHẢ MUÔN ĐƯỜNG
Kìa anh hạnh phúc kề bên phượng
Nọ chị tươi cười xáp cạnh hương
Vẫn tỏa ngào duyên vàng nẻo thượng
Và lâng lịm sắc đượm môi hường
Cho đời xõa cánh huyền mơ ngưỡng
Để vạn ân tình quấn quýt thương

Vạn ân nghĩa lộng mãi thăng trường
Đón Têt thâm nguyền dạ thoảng vương
Ngát cảnh mơ màng thêu sắc tượng
NỒNG XUÂN RẠNG RỠ PHẢ MUÔN ĐƯỜNG
Trà thơm nẻo dịu dàng khôn tưởng
Rộn rã không ngờ rượu ngát phương
Cứ ngỡ thiên đàng trao suất thưởng
Nào hay hạ giới tuyệt hơn thường

Hạ giới tuyệt ngần sực nức hương
Làn môi thanh nữ đẫm tươi hường
Trao lòng nhớ rộn ràng vui hưởng
Xao xuyến ran mừng dặm nỗi thương
Đượm sắc la đà thêu vạn tướng
NỒNG XUÂN RẠNG RỠ PHẢ MUÔN ĐƯỜNG
Bờ đê thoảng gió lời nguyên lượng
Nhịp khúc mơ huyền thỏa chén tương

Khúc mơ huyền thỏa ngát ngan tường
Khỏa ước dâng trào rải tứ phương
Để mọi canh đời thôi vất vưởng
Cho trăm cảnh mộng được miên trường
Nguồn thơ gọi cúc đào đâu cưỡng
Thọ quất không từ cảnh phú vương
Ngõ Tết hoan lừng gia tưởng tượng
NỒNG XUÂN RẠNG RỠ PHẢ MUÔN ĐƯỜNG

HANSY

CỨ MỘNG

CẠN CHÉN TRẦN GIAN NUỐI MỘNG THƯỜNG
Bao giờ ấm lại bóng mờ hương
Xuân về sao cứ hoài xa ngõ
Tết đến mà răng vẫn biệt phường
Mắt ngóng tim buồn da diết đợi
Hoa chờ pháo tủi rã rời thương
Ngày đông viễn xứ dài thăm thẳm
Thắp nén lung linh khóc lặng đường

Vai gầy chỉ biết lạnh cùng sương
CẠN CHÉN TRẦN GIAN NUỐI MỘNG THƯỜNG
Rộn rã xuân về mơ tiếng chúc
Bồi hồi tết đến vọng làn hương
Giao thừa khấn nguyện cùng mai thắm
Trừ tịch cầu an với pháo hường
Tất cả sao hoài rung trí tưởng
Êm đềm ngấm tận ngát hồn thương

Khói thoảng lung linh phủ dặm trường
Mơ màng nửa bóng vấn cùng vương
Nâng ly nhân thế sầu đêm vỡ
CẠN CHÉN TRẦN GIAN NUỐI MỘNG THƯỜNG
Phú đợi mà nay thì lạc hướng
Vần chờ đã thế lại mù phương
Tri âm vấn hỏi ngày xuân ấy
Có kịp về không nối diệu thường

Bên trời lịm ngát một làn hương
Thắm ánh màu hoa quyện sắc hường
Bảng lảng như là mây với gió
Êm đềm tựa hẳn nhớ cùng thương
Vẽ đêm sương khói đau tình nhạt
CẠN CHÉN TRẦN GIAN NUỐI MỘNG THƯỜNG
Xuân tủi bao giờ xuân ấm lại
Tao phùng rộn rã giọt quỳnh tương

Đã rót vào tâm nguyện tỏ tường
Thì nào cho dẫu vẫn nồng phương
Ngày vui chẳng cứ chung dòng thẳm
Bữa khổ thì luôn mối dạ trường
Ao ước hồ chi dài tiếng vọng
Mơ mòng hẳn chỉ toại sầu vương
Mình ta ngồi thấm hồn xuân lạnh
CẠN CHÉN TRẦN GIAN NUỐI MỘNG THƯỜNG

Phượng Quỳnh

Nhận xét

Bài đăng phổ biến