NÓI VỚI MẤY TIẾN SỸ LÒ ẤP
NÓI VỚI MẤY TIẾN SỸ LÒ ẤP
Bài viết trước của tôi phê bình
sách giáo khoa một cách đàng hoàng trên nền lý luận và thực tiễn tiếng Việt.
Các ngài khoa bảng muốn tranh luận thì nên vào trang FB của tôi tranh luận trực
tiếp, không nên cho đám học trò vào gây nhiễu, càng lộ cái đuôi lò ấp ra. Dám
làm dám chịu mới đáng gọi là có học thức.
Bài tôi nói về sách giáo khoa, về
“nghĩa gốc” và “nghĩa chuyển” thuộc tu từ học, không mang “tri nhận luận” giả cầy
vào đây khoe khoang. Mà khoe theo cách học trò Nguyễn Vượng nào đó nói: “đầu
người – đầu súng” cũng giống như hiện tượng “bác sĩ – thằng bán thịt” thì tôi
chào thua. Bởi vì trong “bác sĩ – thằng bán thịt” thì có từ nào là chuyển
nghĩa? May ra vào trại tâm thần mới tìm ra được cái từ nào chuyển nghĩa giữa
“bác sĩ” với “thằng bán thịt”.
Nguyễn Vượng còn cho rằng, theo
“tri nhận luận”, từ ngữ chỉ người có trước rồi mới gán cho các loài vật, đồ vật
sau, dẫn đến hiện tượng chuyển nghĩa? Ơ hay, hóa ra con người đã đẻ ra vạn vật
nên mới có chuyện dùng từ chỉ con người đặt cho vạn vật? “Thân cây” là do “thân
người” đẻ ra? “Đầu núi”, “chân núi”, “hang động” là do “đầu người”, “chân người”,
“hang người” đẻ ra? Vậy “bướm sâu” là do “bướm người” đẻ ra, “chim rừng” là do
“chim người” gán cho sao?
Ngôn ngữ học tri nhận vừa du nhập
vào Việt Nam, nhưng những cái đầu lò ấp đang biến nó thành món giả cầy, hãy khoan
mang ra đây khoe vì chưa đến lượt nó phải giơ đầu chịu báng.
Học trò Lê Thanh Sơn đưa ra thêm
từ “mũi” để biện bạch cho các sư phụ rằng, “mũi” nghĩa gốc là phần nhọn hay nhô
ra và dùng để ngửi, vậy “mũi người” là nghĩa gốc, còn “mũi dao” là nghĩa chuyển
theo phương thức ẩn dụ. Bằng chứng chuyển nghĩa ở đây là, thay bằng mũi dùng để
ngửi thì “mũi dao” dùng để đâm? Như vậy, sách giáo khoa nói “đầu súng” là một ẩn
dụ cho “đầu người” là đúng!
Khóc cho học trò lò ấp. Thảo nào
Nguyễn Đức Tồn “không có sách nào không đạo văn” (Hoàng Dũng) vẫn là giáo sư tiến
sĩ!
Thì ra, học trò lò ấp không phân
biệt nổi điều tối thiểu: 1) Từ với cụm từ; 2) Từ khi kết hợp với từ sẽ thêm
nghĩa, từ chung chung đến xác định, khác với hiện tượng chuyển nghĩa.
“Đầu” là một từ, nghĩa gốc là phần
trên cùng nói chung. Khi thành cụm từ “đầu người”, “đầu núi”, “đầu sông”,… thậm
chí “đầu gậy”, “đầu súng”, các từ đứng sau “người”, “núi”, “sông”, “gậy”,
“súng” có chức năng xác định đầu của cái gì, hiển nhiên thêm nghĩa chức năng
cho “đầu”, còn bản thân từ “đầu” vẫn giữ nguyên nghĩa gốc. Cũng như vậy, “mũi”
nghĩa gốc là phần nhọn hay nhô ra. Khi thành cụm từ “mũi người”, “mũi chó”,
“mũi dao”, “mũi dùi”, “mũi Cà Mau”…, các từ đứng sau “người”, “chó”, “dao”,
“dùi”, “Cà Mau” có chức năng xác định mũi gì, hiển nhiên thêm nghĩa chức năng
cho mũi: ngửi, hôn, đâm, dùi, lấn ra,… còn bản thân từ “mũi” vẫn giữ nguyên
nghĩa gốc chứ chuyển cái gì? Tôi tưởng tri thức này đã hoàn thành ở tiểu học,
nào ngờ giáo sư, tiến sĩ cũng chưa vượt qua!
Một cách khái quát, “đầu người”,
“đầu chó”, “đầu heo”, “đầu sông”, “đầu núi”, “đầu gậy”, “đầu súng”…; “mũi người”,
“mũi chó”, “mũi dao”, “mũi dùi”… là quá trình kiến tạo từ cái gốc là “đầu” và
“mũi”; trong quá trình kiến tạo đó, tất cả đều tồn tại bình đẳng, vừa có tương
quan trong liên tưởng qua lại, vừa có khuynh hướng phát tán những khác biệt mà
J.Derrida khái quát thành thuật ngữ differance, không có cái gọi là từ “người”
chuyển nghĩa sang cho vạn vật.
Hiện tượng chuyển nghĩa phải là
hoạt động liên tưởng hay thay thế làm cho nghĩa gốc bị mờ nhạt và biến thành
nghĩa mới, khác biệt. Chẳng hạn, “đầu trộm đuôi cướp”, “đầu bò đầu bướu”, “đầu”
với nghĩa gốc là “phần trên cùng” bị mờ nhạt để thay bằng bản chất trộm cướp,
côn đồ. Hay “Cũng phường bán thịt cũng tay buôn người”, “tay” nghĩa gốc là “bộ
phận chi trên của con người” bị mờ nghĩa để thay thế cho sự lừa lọc chuyên nghiệp
của Mã Giám Sinh.
Đó là chuyển gần. Còn chuyển xa
thì có thể nghĩa sau đè hẳn lên nghĩa trước và làm mất hẳn nghĩa trước. Rõ nhất
là trong nghệ thuật khi từ được dùng ở dạng kí hiệu văn hóa hay biểu trưng
trong trò chơi của nó.
Tiếng Việt ở phổ thông lẽ ra phải
là luyện từ, đặt câu, tổ chức và viết các loại văn bản cho thành thục thì người
soạn sách không quan tâm, đến mức học lên đến tiến sĩ viết một cái đơn hay một
biên bản cũng chưa xong, nhiều giáo sư diễn đạt câu cú tối nghĩa và ý tứ rối
tùng phèo. Trong khi các giáo sư tiến sĩ lò ấp hoang tưởng mình siêu việt nên
tha hồ nhồi vào sách giáo khoa phổ thông đủ các loại hàn lâm nhưng loại này đá
loại kia chan chát: tu từ học và ngôn ngữ học tri nhận, ngữ pháp cấu trúc và ngữ
pháp chức năng, ngữ pháp văn bản và ngữ dụng học… Có những bài tập bắt học sinh
xử lý một hiện tượng ngôn ngữ vừa theo ngữ pháp cấu trúc vừa theo ngữ pháp chức
năng và ngữ dụng học đến loạn não mà tôi sẽ dẫn ra trong một bài khác.
Người ta chỉ trích đó là lối dạy
học theo chính sách ngu dân. Nhưng tôi nghĩ, thực ra đó không phải đứa khôn thực
hiện chính sách ngu dân mà chính đứa ngu làm cho dân ngu thêm mà không hề biết.
Thế mới khổ cho trẻ em và tương lai của dân tộc!
Chu Mộng Long
Nhận xét
Đăng nhận xét