CÁI GIÁ KHI DÁM NÓI SỰ THẬT!
Tâm sự gửi nhà báo ANH THOA:
CÁI GIÁ KHI DÁM NÓI SỰ
THẬT!
HUỲNH
CẨM TÚ
Hôm nay, gần tròn một năm tôi đối diện với
câu chuyện kinh khủng nhất cuộc đời. Một năm, chưa một ngày được ngủ yên giấc,
chưa một ngày khỏi lo sợ những thế lực phía sau người kia có thể đổi trắng
thay đen, chưa một ngày thôi bị xì xầm, chửi bới chỉ vì dám nói sự thật.
Tôi nhớ rất rõ những ngày này năm trước,
tôi vô tư, hồ hởi bước vào đời với rất nhiều ước mơ, dự định. Tôi cố gắng trên
đôi chân của mình để trở thành con người tôi mơ ước, để mỗi ngày má ở nhà đều
được thấy tôi trên truyền hình. Lúc đó, lần đầu tiên trong đời, tôi để dành đủ
tiền để có thể dẫn má đi chơi bằng máy bay, điều mà suốt mấy năm đại học, tôi
muốn làm cho cả ba và má, nhưng cuối cùng, ba tôi không đợi kịp.
Tất cả gần thành hình, thì người hằng ngày
tôi vẫn nghĩ là anh lớn trong nghề, là sếp đã cướp đi tất cả. Cái ngày mà người
đó đã chuẩn bị mọi thứ, giăng bẫy hết mọi hướng để làm chuyện đốn mạt, cưỡng
hiếp tôi. Rồi sau đó, nói với những người bạn của ông ta là tôi xin về nhà ông
ta, rằng tôi vu khống.
Tôi - bắt đầu những tháng ngày đấu tranh
với chính mình, tôi không dung túng được, không cho phép mình im lặng và tiếp
tục làm công việc đó, tôi thấy thật dơ bẩn nếu vẫn im lặng để có một công việc,
chẳng khác nào tôi thỏa thuận, chấp nhận đánh đổi như một vài người nghĩ. Nhưng
nếu nói ra, tôi có đủ sức mạnh để đưa ra ánh sáng không? Tôi lo sợ thế lực của
ông ta và những người đứng phía sau đó, tôi lo cho tương lai của mình, lo không
bảo vệ được người tôi yêu thương.
Sau rất nhiều đấu tranh, rất rất nhiều lần
đau khổ, tuyệt vọng, tôi tự tử vì không thể chịu đựng, không chấp nhận được,
nhưng tôi không chết được. Tôi biết rằng, nếu tôi chết, đúng như ông ta mong
muốn và không một ai tin lời người đã chết.
Tôi ngày đó đã không đủ lớn, không đủ va
vấp, kinh nghiệm để giải quyết. Tôi chỉ biết tìm cách nói chuyện với ông ta, và
nhiều người chửi tôi vì có những lần nói chuyện, những lần gặp sau đó. Nhưng
không một ai biết những giằng xé trong lòng tôi. Trong đầu tôi chỉ nghĩ đến
phải giải quyết, không thể chấp nhận một người đốn mạt như thế tiếp tục làm
những chuyện sai trái với tôi, với những người khác mà vẫn ung dung mang vỏ bọc
đạo mạo.
Tôi không dám tin đã biết người đó là bạn
của bạn gái mình, bạn trai của người đó là cấp dưới của mình lại hành động dơ
bẩn, mất nhân tính như vậy.
Những ngày tháng đó, tôi bình tĩnh bên
ngoài, nhưng trong lòng như xé từng mảnh. Tôi không dám phản kháng mạnh hay nói
những lời khó nghe vì tôi sợ thế lực của ông ta, sợ ông ta lại làm những chuyện
bỉ ổi khác, không với tôi thì với những người thân xung quanh tôi. Như ông ta
đã dùng quyền lực trưởng phòng của mình tự ý gạch tên phóng viên khỏi danh sách
đề xuất nâng bậc, dù họ đã phải cố gắng mấy năm trời.
Mọi thứ càng ngày càng leo thang, hơn 11
giờ đêm, ông ta gửi hình ông ta và đám bạn của mình trên xe ô tô, bắt tôi dẫn
đi cà phê, tôi không đồng ý thì bắt dẫn đi ăn và những lần nhắn tin sau đó. Tôi
luôn tự trách mình đã không dũng cảm phản kháng lại lúc đó, nhưng trải qua đến
bây giờ, tôi biết, là tôi chưa đủ mạnh mẽ, chưa vượt qua nổi sợ của bản thân
mình, tôi quá nhỏ bé trước họ.
Tôi quyết định nói ra, chiến đấu đến ngày
hôm nay, tôi mất tất cả. Danh dự, công việc, tương lai, những tổn thương, điều
tiếng cả đời này tôi phải mang. Và tôi hiểu, hóa ra rất nhiều người như tôi,
nhưng nhìn kết quả tôi nhận được ngày hôm nay, đâu ai dám nói.
Tôi nghỉ việc, gác lại giấc mơ, chịu điều
tiếng cả cuộc đời sau này, những nổi đau có lẽ phải tốn 10, 20 năm sau mới có
thể vơi.
Người bạn đồng hành của tôi, một người luôn
nhiệt huyết với công việc, lúc nào nói về đề tài đi làm cũng lấp lánh lửa, một
người chịu tổn thương cũng không kém gì tôi trong chuyện này, bây giờ bị làm
khó dễ đủ bề trong công việc, trong cơ quan, bị hiểu lầm đủ chuyện. Báo đề tài,
không trả lời, tác phẩm mình lăn lộn cả năm trời mới xong, không được cho đứng
tên, không được ghi nhận, rồi thái độ của đồng nghiệp, chỉ vì là người yêu tôi.
Anh Thoa, người đã gây biết bao đau đớn,
cướp đi ước mơ, tương lai, làm bao nhiêu chuyện xấu với không chỉ mình tôi, giờ
ung dung trở về phụ trách mảng Media, vẫn đường đường là Đảng viên. Người ta bu
theo, bợ đỡ vì ông ta được phục chức, có thể cho họ miếng cơm, manh áo, mặc dù
họ biết ông ta đã làm chuyện đốn mạt như thế nào.
Nhiều người hỏi, sao mấy tháng trời tôi mới
tố cáo? Vậy so với những người 5 năm, 10 năm, hoặc im lặng cả đời, hay đem so
với những sợ hãi trước một người có quyền có thế, so với kết quả tôi nhận được
ngày hôm nay, mấy tháng để tôi đủ mạnh mẽ nói ra có đáng để các bạn cứ quanh
quẩn mãi câu hỏi này không?
Có người nói tôi xin về nhà ông ta ngủ vì
nhà trọ đóng cửa. Tôi nghe mà thật sự nghẹn đắng. Không lẽ tôi mở miệng nói
được câu đó, nghe có được không? Tôi nói nhà tôi đóng cửa và yêu cầu chở tôi về
phòng trọ, chứ không phải về nhà ông ta, tin nhắn cho cô chủ trọ đợi cửa tôi
vẫn còn.
Thật lạ, nhiều người luôn đổ tội cho nạn
nhân, mà có lẽ chính cách hành xử đó đã giúp cho những kẻ như AT chẳng sợ khi
làm chuyện đốn mạt, vì có làm, nạn nhân cũng không dám nói, mà nói ra thì cũng
bị cho là “tại nó về nhà đó”. Thử nạn nhân là con, là em của các anh, các chị,
anh, chị có nói được những lời như vậy không? Nếu một người gửi cho anh, chị
gói quà, không có nghĩa anh, chị có quyền đánh cắp gói quà đó, phải không?
Nhiều người cho rằng tôi vu khống, bịa đặt.
Tôi đem câu chuyện kinh khủng này, là cả tương lai, ám ảnh cả cuộc đời ra bịa
đặt để đổi lại cái gì? Nếu cuộc đời của mình còn không cần, đem ra đánh đổi thì
tôi cần gì nữa mà vu khống?
Ngay từ đầu, tôi biết mình yếu hơn mọi thứ,
và chỉ có sự thật. Nhưng sự thật chỉ là sự thật khi nó được truyền đi công bằng
và không bị tác động. Bản kết luận điều tra gửi tôi và gửi Tuổi Trẻ là hai nội
dung khác nhau và bản tin trên Tuổi Trẻ cũng vậy. Những thông tin quan trọng đã
được cắt đi để cho ra bản tin như các anh, chị, các bạn đã đọc.
Trong đơn của tôi là “không đủ chứng cứ”
đơn gửi TT là “không có”, bản tin TT cũng là “không có”. “Không đủ” và “không
có” hoàn toàn khác nhau, không có vậy những tin nhắn ông ta thừa nhận “sai
rồi”, xin lỗi”… là gì? Không lẽ là vì ông la tôi chuyện gì trong công việc, sau
đó xin lỗi, như lời ông ta khai với công an. Tôi sẽ để dưới đây, để mọi người
cảm nhận.
“Qua giám sát camera xác định tôi đến đó
ngủ” cả bản tin và đơn gửi TT cũng cắt đi thông tin quan trọng là CAMERA BỊ LƯU
CHỒNG, DỮ LIỆU BỊ XÓA, KHÔNG PHỤC HỒI, KHÔNG XEM ĐƯỢC. Nếu có camera thì sẽ
biết ông ta khai đúng hay sai, có thoát được đến giờ không. Thông tin ông ta
gửi đơn tố tôi vu khống bị bác, thì không được thông tin cho bạn đọc. Còn nhiều
thứ nữa, nếu muốn thông tin khách quan, công bằng thì có thể xác minh lại với
tôi, nhưng thôi, có những chuyện không nói ra thì người ta cũng hiểu. Tôi vẫn
sẽ làm những điều cần thiết để tìm ra sự thật, không bao giờ từ bỏ. Một ngày
nào đó, lương tâm ông ta sẽ nhìn lại những gì ông ta đã làm.
Và ngày hôm nay, khi cái cây non ngày nào
đã có thể mạnh mẽ đứng vững sau giông bão, thì nó nhất định sẽ cứng cáp hơn gấp
ngàn lần.
Những vết thương ngày hôm qua đó, tôi sẽ
chọn lấp đầy bằng những thứ tốt đẹp. Cái bát vỡ nên dán lại bằng vàng để những
vết nứt đó giá trị hơn. Một thứ gì đó đã từng tan vỡ, có một câu chuyện trong
quá khứ thì nó càng trở nên đẹp. Tôi tin ngày mai sẽ khác, chỉ cần vẫn tử tế,
chân thành và không ngừng cố gắng!
Nguồn: Facebook Huỳnh Cẩm Tú
Nhận xét
Đăng nhận xét