NGỠ NGÀNG

19.
NGỠ NGÀNG
(Ô thước)

Đường quê lặng bước duỗi trơ chiều
Mây nước ơ hờ nhuốm tẻ hiu
Cứ tưởng ngàn xanh rờn dặm liễu
Đâu dè dốc cũ mịt đồi tiêu
Triền thơ rã xám hoang tàn chiếu
Bạc ẩm ương nhòe nẻo phú xiêu
Để ngỡ ngàng thay tình lắm kiểu
Nên đành lỡ phím chuốt đường yêu

Lỡ phím nên đành rã cuộc yêu
Cung Hằng ám nguyệt khiến thề xiêu
Ái ân vợi cạn bầu liêu xiếu
Dốc tửu hoang toàng hạnh phúc tiêu
Có phải phũ phàng nên hết dịu
Hay là bội bạc để sầu hiu
Mà sao phận kiếp mình không liệu
Đến nổi đau thương xót xáy chiều

HANSY

GÃY GÁNH

Ngắm lại làng quê buổi xế chiều
Con đò chở khách vãn buồn hiu
Dòng kênh lẻ bóng riêng hàng liễu
Cạnh bến đơn mình chỉ khóm tiêu
Gió thoảng bên thềm dây ái yểu
Mây lùa trước bãi sợi tình xiêu
Thuyền hoa kết vội nồng say thiếu
Gãy gánh đôi bờ lạc tiếng yêu

Đôi bờ gãy gánh lạc hồn yêu
Giấc mộng hoang tàn kỉ niệm xiêu
Hạnh phúc xa mờ đau phận liễu
Hương tình nhạt nhẽo xót đời tiêu
Vàng son lắm bận giờ nhanh yểu
Ân ái bao lần sớm quạnh hiu
Uất nghẹn từng cơn người có hiểu
Dòng châu lặng chảy sáng trưa chiều

HCQ

Nhận xét

Bài đăng phổ biến