Chí lớn trong thiên hạ không đong đầy đôi mắt giai nhân
Nhận đường liên kết
Facebook
X
Pinterest
Email
Ứng dụng khác
TU THEO HẠNH ĐẦU ĐÀ
TU THEO HẠNH ĐẦU ĐÀ
Đầu đà nghĩa là khổ hạnh.
Người tu theo hạnh đầu đà chấp nhận những khó khăn trong các vấn đề ăn, mặc, ở.
Người thực hành hạnh này sẽ dễ thúc liễm thân tâm, thanh tịnh ba nghiệp. Tu hạnh đầu đà là gì? Hòa thượng Thích Chân
Tính cho biết, thời Đức Phật còn tại thế, có rất nhiều vị tu hành chứng đắc quả
vị A La Hán. Trong hàng đệ tử xuất gia của Thế Tôn có 80 vị được xếp vào hàng Đại
Thanh Văn, đây là những bậc Thánh có đức hạnh đặc biệt xuất sắc. Trong đó, ngài
Đại Ca Diếp được mệnh danh Đầu đà đệ nhất. Theo hòa thượng, đầu đà
nghĩa là khổ hạnh. Người tu theo hạnh đầu đà chấp nhận những khó khăn trong các
vấn đề ăn, mặc, ở. Người thực hành hạnh này sẽ dễ thúc liễm thân tâm, thanh tịnh
ba nghiệp. Hòa thượng Thích Chân
Tính dẫn chứng, trong Phật Quang đại từ điển có nêu người tu hạnh đầu đà thực
hành 12 pháp khổ hạnh. Còn trong Thanh Tịnh Đạo Luận người tu hạnh đầu đà
chuyên hành trì 13 pháp khổ hạnh. 13 pháp khổ hạnh đó là: 1-Hạnh mặc y phấn tảo:
nghĩa là vải may y nhặt ở lề đường, nghĩa địa, đống rác... 2-Hạnh ba y: nghĩa là sử
dụng những miếng vải chắp vá lại thành y. Chỉ dùng ba y không nhận thêm y thứ
tư. 3-Hạnh khất thực: nghĩa
là dùng thức ăn bằng cách đi xin. Xin ngày nào ăn ngày đó không để dành. 4-Hạnh khất thực từng
nhà: nghĩa là đi khất thực theo thứ tự, không phân biệt giàu nghèo. 5-Hạnh nhất tọa thực:
nghĩa là ngồi ăn chỉ một lần, khi đã đứng lên rồi thì không ngồi xuống ăn lại.
Hoặc không ăn nhiều lần trong ngày. 6-Hạnh ăn bằng bát: Chỉ
ăn những thức ăn xin được trong bình bát, không nhận bát thứ hai. 7-Hạnh không để dành đồ
ăn: không nhận đồ ăn sau khi đã ăn xong. 8-Hạnh ở rừng: nghĩa là
chỉ ở rừng không ở làng xóm. 9-Hạnh sống bên gốc
cây: nghĩa là chỉ ở gốc cây, không sống ở nhà. 10-Hạnh ở giữa trời:
nghĩa là chỉ ở ngoài trời không sống trong nhà, dưới tán cây. 11-Hạnh ở nghĩa địa:
nghĩa là chỉ sống ở nghĩa địa. 12-Hạnh nghỉ chỗ nào
cũng được. 13-Hạnh ngồi không nằm:
nghĩa là chỉ ngồi không nằm, khi ngủ cũng trong tư thế ngồi. Như vậy, theo hòa thượng
Thích Chân Tính, chúng ta có thể tóm tắt về 13 hạnh đầu đà như sau: Thứ nhất về việc mặc:
người tu hạnh đầu đà chỉ mặc ba y, không nhận thêm y thứ tư. Vải lượm ở nghĩa địa,
ngoài đường, đống rác đem về chắp vá khâu lại thành y để mặc, gọi là y phấn tảo.
Không nhận y do thí chủ may sẵn cúng dường. Thứ hai về việc ăn: người
tu hạnh đầu đà chỉ ăn thức ăn trong bình bát, ăn bằng cách đi khất thực, khi khất
thực phải đi tuần tự từng nhà, không phân biệt nhà giàu nhà nghèo, không phân
biệt thực phẩm ngon dở, ăn ngày một bữa, ngồi ăn chỉ một lần, khi đã đứng lên rồi
thì không ngồi xuống ăn lại. Không cất chứa hoặc để dành thức ăn qua ngày hôm
sau. Thứ ba về việc ở: người
tu hạnh đầu đà ở gốc cây, ở rừng, ở nghĩa địa, ở giữa trời, ở chỗ nào cũng được
miễn là an toàn, an ninh, đặc biệt chỉ ngồi không nằm khi ngủ cũng trong tư thế
ngồi. Công dụng của pháp đầu
đà là để rèn luyện đức tính thiểu dục tri túc và ngăn ngừa lòng tham dục. Trong
điều kiện sống ngày nay, khó ai có thể thực hành được mười ba hạnh đầu đà này. Mở rộng lòng, giúp gieo
hạt giống lành Một vị thượng tọa khác
cũng cho biết, hạnh đầu đà là tiếng Pali nguyên thủy (Dhutanga), được giữ
nguyên, có thể hiểu tu theo hạnh đầu là hình thức tu khổ hạnh. Ngày trước, Đức
Phật Thích Ca là thái tử trong hoàng cung đi ra. Ngài từng sống trong sự hưởng
thụ, xa hoa và nói rằng đó là một cực đoan. Do đó, 6 năm ngài ép
xác khổ hạnh, chỉ còn da bọc xương. Cuối cùng, ngài nói không thể có trí tuệ
trong một thân thể bệnh hoạn, kém chất; ngài nói ép xác khổ hạnh cũng là một
con đường cực đoan. Ngài đã uống bát sữa, từ bỏ con đường tu khổ hạnh để trở lại
đời sống bình thường và giây phút đó ngài bắt đầu thấy đạo. Cũng theo vị thượng tọa,
khổ hạnh là một pháp môn do những người đệ tử của Đức Thế Tôn chọn lựa, ngài
tôn trọng những thánh hạnh mà mình và đệ tử của mình đã đi qua. Ngày xưa có tôn giả Đại
Ca Diếp - một đệ tử lớn của Đức Thế Tôn xin phép khổ hạnh và được ngài chấp nhận. Khổ hạnh là cầm bình
bát đi khất thực không phân biệt là khá giả hay khó khăn, đi mắt nhìn xuống và
tối ngủ ở gốc cây, không ngủ 2 đêm một chỗ, những tấm y lấy ở rác, bãi tha ma,
chắp vá lại để mặc. Mỗi ngày tập trung cho mình thiền định để giải thoát, giác
ngộ. Những người khổ hạnh
thường ở chốn rừng sâu. Đức Phật quy định đi khất thực chỉ đi vào buổi sáng,
quá 12 giờ trưa là không đi được nữa, có cơm hay không cũng ngồi dưới gốc cây,
ăn cơm đúng 1 lần trong buổi trưa ngồi ăn 1 lần rồi đứng lên thì không ăn nữa.
Buổi chiều dành nhiều thời giờ để thiền quán, thiền hành, ôn lại những lời dạy
của Đức Thế Tôn. Tu khổ hạnh cao đẹp ở
chỗ giúp người tu dẹp bỏ được bản ngã, thượng cầu Phật đạo, hạ hóa chúng sinh.
Tức là, trên là xin giáo pháp của Đức Thế Tôn để nuôi giới thân tuệ, dưới là
xin bát cơm của tín thí để nuôi thân tạm bợ này. Qua bát cơm đó để kích hoạt
tâm từ bi và hạnh bố thí của con người. Đôi khi chỉ cho một miếng cơm nhưng mở
rộng lòng, từ đó giúp người kia gieo hạt giống lành. Chiếc áo giải thoát của
người tu đi ra ngoài còn biểu trưng cho lý tưởng giác ngộ. Cho đến hiện nay, khất
thực còn tồn tại ở Phật giáo Nam truyền và Phật giáo Khất sĩ. GHPGVN có quy định
không cho đi khất thực nữa; những chùa, tịnh xá có thể tổ chức trong phạm vi của
chùa, tịnh xá để tái hiện lại công phu, hành trì pháp môn đó để nhắc nhở mình
tu. Theo vị thượng tọa, hiện
nay, nhiều vị tu chân chính chọn cách nhập thất. Đây cũng là một hạnh khác của
khổ hạnh. Trong thời gian nhập thất thì mỗi ngày chỉ ngủ vài tiếng, uống vào buổi
sáng, ăn vào buổi trưa, dành nhiều thời gian đọc kinh văn, làm mới thân tâm.
Nhận xét
Đăng nhận xét