QUÁ VÃNG BUỒN TÊNH
QUÁ VÃNG BUỒN TÊNH
[Ngũ độ]
Làm cho kỷ vật nhuốm hoang đường
Còn đâu cõi mộng vui vầy đắm
Đã lặn trăng thề rẻ rúng thương
Ngãi phập phều luôn mờ sắc ửng
Tình hao hớt mãi nhạt xuân hường
Cay xè cảnh ngộ phai vàng đá
Giã biệt nhau rồi tủi phấn hương
Ái vỗ về tim cảm lịm hường
Bởi mốc meo lòng đâu chuyện vãn
Nên hờ hững dạ chẳng còn thương
Trầu cau bạc phếch tiêu điều cảnh
Cổ tích mù tăm quạnh quẽ đường
Cuối nẻo duyên tình ân nghĩa rạn
Thôi rồi kỷ niệm tít mù sương
Nhận xét
Đăng nhận xét