Chuyển đến nội dung chính
23-TIỂU CHIÊU
23
TIỂU CHIÊU
Biển mênh mông muôn
trùng. Biển dạt dào, bạc đầu ngọn sóng. Biển chứng kiến bao cuộc chia ly đau
xót. Biển chất chứa bao mối hận của con người. Còn mối hận nào lớn hơn sự căm hờn
chim Tinh Vệ ngậm đá lấp biển Đông? Còn cuộc chia ly nào nát lòng hơn nàng tiên
cá rời xa hoàng tử trong truyện cổ tích Andersen sau đêm tân hôn của chàng cùng
công chúa láng giềng, ngậm ngùi hơn Tiểu Chiêu tạ từ Trương Vô Kỵ trong "Ỷ
Thiên Đồ Long Ký". Hai áng văn Đông Tây, nhưng nỗi lòng tuyệt vọng của Tiểu
Chiêu khi đứng đầu mũi thuyền rời xa vĩnh viễn ý trung nhân và tâm trạng ê chề
của nàng tiên cá khi gieo mình xuống biển khơi để tan thành trăm ngàn bọt nước
phải chăng chỉ là một?
Ấn tượng sâu sắc nhất về
nàng tiên cá chính là những điệu vũ thần tiên thanh tao, uyển chuyển dù bàn
chân nàng đau như dao cắt và rỉ máu sau mỗi bước đi. Nhắc đến Tiểu Chiêu hẳn
không ai quên được giọng hát trong trẻo, êm tai cất lên trong đường hầm Quang
Minh đỉnh về nhân thế phù sinh, giọng ca đã xua đi mọi lo lắng trong lòng
Trương Vô Kỵ, để chàng tạm quên đi nỗi lo cái chết cận kề.
Mẹ Tiểu Chiêu vì hai chữ
tình duyên mà dang dở con đường lên ngôi Thánh nữ, mang vào mình mối hoạ sát
thân. Từ trong mối tình đẹp đẽ mà ngang trái ấy, Tiểu Chiêu tựu thành. Từ bé chứng
kiến mẫu thân sống trong nỗi lo bị phát hiện, nàng phải rời xa vòng tay mẹ yêu
thương vì an toàn cho chính bản thân và lớn lên phải thay mẹ gánh vác trọng
trách của người Thánh nữ. Tại Quang Minh đỉnh, giả thành người xấu xí, Tiểu
Chiêu âm thầm điều tra bí mật tâm pháp Càn khôn đại na di. Ngần ấy trách nhiệm
trên vai một thiếu nữ thật quá đỗi nặng nề!
Một lần gặp gỡ, vướng lụy
nghìn năm. Trong đêm mưa bão, cứu lấy hoàng tử, để rồi tiếc gì giọng hát quyến
rũ của mỹ nhân ngư, tiếc gì cuộc sống ấm êm nơi đáy biển, nàng tiên cá chấp nhận
đánh đổi cả sinh mệnh và linh hồn, nguyện làm người em gái câm lặng muôn đời
bên hoàng tử. Ngay trong tử lộ, tương phùng chàng Trương, trong trái tim thiếu
nữ chớm nở mối tình đầu. Lịch sử một lần nữa đã lặp lại, Tiểu Chiêu không thể
ngoảnh mặt làm ngơ với tiếng gọi thổn thức của con tim. Từ đây, hãy tạm quên đi
trách nhiệm nặng nề, tạm quên đi quê hương Ba Tư xa xôi, hân hoan làm một tì tử
thân phận thấp hèn bên Trương Vô Kỵ. Cần chi địa vị cao sang, cần chi kẻ hầu
người hạ, được chăm sóc từng miếng ăn, giấc ngủ cho ý trung nhân đã là hạnh
phúc viên mãn đối với Tiểu Chiêu.
Tiếc rằng hoá công nhiều
lúc vẫn quay lưng lại với những ước mơ dù nhỏ nhoi nhất, bình dị nhất của con
người. Cảnh đuổi ngựa, chăn dê yên ả tiếng cười rộn rã giữa thảo nguyên bát
ngát, mênh mông của Tiêu Phong và A Châu đã kết thúc tàn nhẫn với cái chết đau
đớn của nàng kiều nữ cho trọn vẹn hai chữ Hiếu và Tình. Rũ bỏ thân phận tì nữ
và cả tình yêu tha thiết, Tiểu Chiêu ngậm ngùi bước lên ngôi vị Thánh nữ cao
sang mà ngàn người phủ phục. Nàng về xứ Ba Tư xa xôi nhưng trọn vẹn con tim để
lại nơi Trung thổ. Lại thêm một cô gái vì chữ Hiếu mà đứt đoạn tình duyên !
Chỉ cần nàng tiên cá chịu
hy sinh hoàng tử, máu của chàng sẽ đưa nàng trở lại với cuộc sống vô tư lự giữa
ngàn con sóng xưa kia. Tiểu Chiêu thừa hiểu trở thành Thánh nữ là giết chết tuổi
thanh xuân, là giữ thân trong sạch để ngọn lửa thiêng thanh khiết. Sao nàng
không lựa chọn được chết cùng Trương Vô Kỵ giữa biển khơi, được cùng ý trung
nhân chôn chung một mộ? Chỉ biết rằng khi yêu đến trọn con tim, người ta thường
quên đi bản thân mình mà chỉ nghĩ đến hạnh phúc của người yêu; Nàng tiên cá
quăng con dao xuống biển khơi, Tiểu Chiêu gật đầu đồng ý với các sứ giả Ba Tư.
Hai hành động đó đồng nghĩa với trái tim hai thiếu nữ cùng cáo chung, hai linh
hồn từ nay chết lặng. Một người vĩnh viễn tan thành trăm ngàn bọt nước, một người
vẫn tồn tại trên thế gian mà khác nào đã chết. Nhưng nỗi đau đó chỉ mình ta
gánh chịu, còn người ta yêu sẽ được hạnh phúc, bình yên. Sự hy sinh đó chẳng phải
ý nghĩa lắm sao?
Chàng hoàng tử mãi ấp ủ
trong mộng người con gái đã cứu mạng mình sao chẳng nhận ra nữ ân nhân trước mặt.
Cuối cùng, chua chát thay, chàng lại lầm tưởng là công chúa láng giềng. Trong
đêm tân hôn của hoàng tử, nàng tiên cá say sưa trong điệu vũ, quay cuồng theo
điệu nhạc, chưa bao giờ nàng múa đẹp đến thế. Chân nàng như đang lướt trên ngàn
con dao nhọn nhưng đau đến nhường nào cũng không bằng con tim nàng đang tan
nát. Mắt lệ đầm đìa, Tiểu Chiêu xin được thay áo cho Trương Vô Kỵ, xin một lần
cuối được làm tì nữ cho chàng. Phải rồi, đây là lần cuối cùng được nhìn thấy
gương mặt chàng, được cùng ý trung nhân thở chung bầu không khí. Hai cách tạ từ,
chung một mối thê lương, một khối sầu vạn kiếp...
Giữa đại dương, Tiểu
Chiêu rơi lệ. Chia ly từ đây là vĩnh viễn rời xa, là cách trở bởi muôn trùng đại
dương, bởi địa vị cao quý của người Thánh nữ phải giữ thân trinh trắng, hay bởi
trái tim chàng vốn dĩ không hướng về mình? Sóng biển trập trùng hoà giọt lệ
nàng mặn đắng, gió biển thét gào át tiếng khóc của nàng...
Ân Tố Tố và Trương Thuý
Sơn cùng nắm tay nhau xuống chốn tuyền đài, Kỷ Hiểu Phù mãn nguyện ra đi với trọn
vẹn trái tim Dương Tiêu, và A Châu mãi mãi là bóng hình duy nhất trong trái tim
Tiêu Phong. Còn Tiểu Chiêu thì sao? Hoàng tử quay lưng lại với nàng tiên cá mà
vui vầy bên duyên mới, còn Trương Vô Kỵ đâu chỉ có một tri kỷ hồng nhan. Một
Triệu Mẫn xinh đẹp, thông minh, sắc sảo, một Chu Chỉ Nhược tú lệ, bên trong thủ
đoạn mà bề ngoài dịu dàng, một Ân Ly mà chàng trót mang nặng ân tình. Hoàng tử
thương nàng tiên cá như một đứa em bé bỏng, mồ côi, còn tình cảm của Trương Vô
Kỵ với Tiểu Chiêu âu cũng chỉ là lòng thương hại.
Nhiều lúc người ta quá đỗi
vô tình, không cảm nhận được tình yêu cao cả của kẻ gần mình nhất. Hoàng tử sẽ
chẳng biết rằng có một người con gái vì mình mà từ bỏ cả cội nguồn, sinh mệnh,
chịu đựng sự câm lặng triền miên và đôi chân đau đớn để được ở bên chàng. Chàng
sẽ chẳng biết rằng nàng mới chính là ân nhân cứu mạng trong cơn bão. Khi chàng
đang hạnh phúc bên vị hôn thê, người đó đang chết lặng chờ bình minh, khi những
tia nắng đầu tiên xuất hiện, thể xác và linh hồn nàng sẽ tan thành bọt nước. Đến
phút cuối cùng, Vô Kỵ mới nhận ra mối tình sâu đậm mà Tiểu Chiêu dành cho mình.
Nhưng trong trái tim chia năm xẻ bảy cho bao bóng hồng, liệu có phần nhỏ nhoi
nào chàng dành để tưởng nhớ đến người không ngại hy sinh cho chàng?
Tương lai của Tiểu Chiêu
sẽ ra sao? Sẽ là bao ngày thổn thức khôn nguôi ngóng trông về Trung thổ, sẽ là
bao đêm ngậm ngùi thương nhớ chàng Trương? Cuộc đời còn lại của Tiểu Chiêu vĩnh
viễn là một dấu hỏi xót xa trong lòng bao người đọc.
Tiếc rằng không phải cuộc
tình nào cũng kết thúc vẹn toàn, bao giờ lại chẳng có kẻ thứ ba ngậm ngùi, đau
xót. Nhưng đâu phai vì thế mà người ta thôi yêu, thôi khắc khoải nhớ mong, thôi
trông chờ ở những điều tưởng chừng không thể? Nếu bạn vẫn chưa tìm được tình
yêu đích thực, không có nghĩa rằng nó không tồn tại và không có những người yêu
đến quên đi bản thân mình.
Hãy tin vào sức mạnh
đích thực của tình yêu
Đừng bao giờ thôi yêu
thương và hy vọng...
Nhận xét
Đăng nhận xét