VẦNG MƠ ĐÃ LẶN
VẦNG MƠ ĐÃ LẶN
[Ngũ độ]
Niềm riêng cảm xúc mãi dâng đầy
Bươm vàng vọt nắng ngoài phong cảnh
Quạnh ngổn ngang lòng giữa gió mây
Lữ thứ hờn đau nhòe nhoẹt tủi
Trời khuya trở lạnh tái tê vầy
Nghe hoài vọng toả sầu chan lối
Vỡ mộng cay xè thoảng đó đây
Cái buổi thành duyên diễm mộng vầy
Vũ điệu thơm nồng ngơ ngẩn khóe
Âm đàn ảo diệu lững lờ mây
Làm tha thiết dậy niềm say cũ
Để ngạt ngào loang nỗi nhớ đầy
Sực tỉnh điêu tàn trong vỡ nát
Nghe hồn đổ sụm giữa trùng vây
*
DƯ ÂM
Cảnh lá vào thu đã nhuộm đầy
Mộng buổi tơ mềm đan ngõ trúc
Mơ chiều khói mỏng dệt tầng mây
Nhìn đom đóm vẫn vương đồi cọ
Ngỡ mảnh hồn xưa quyện chốn này
Bóng nguyệt mờ loang triền thảo dã
Êm đềm suối nhạc thoảng gần đây
Chiều xưa giã biệt bến sông này
Con đò lặng lẽ ngàn phương gió
Lữ khách âm thầm vạn nẻo mây
Bóng ngả hong vàng hôm mộng lỡ
Hoàng hôn nhuộm tím buổi mơ đầy
Trông vời vẫn chỉ niềm cô quạnh
Cảnh gợi thêm sầu nỗi nhớ vây !
Nhận xét
Đăng nhận xét