THÔI MÀ

THÔI MÀ

Phong lưu nên chạy khắp đường 
Có phần rồi cũng thả đường mật ra 
Ham vui quên mất cơm nhà 
Đến khi tỉnh giấc lại la lết về.

Ngó quanh hiu quạnh câu thề 
Thôi về vườn cũ đựng nề nếp xưa 
Trời còn có lắm gió mưa
Nên người cũng có lúc thưa thớt tình.

Việc gì nổi trận lôi đình 
Phong lưu trời đọa khiến lình xình thêm 
Cuối cùng vẫn muốn ám êmTừ đây một cội cho mềm mại duyên.

Thoảng khi bến có xa thuyền
Lòng thương mãi giữ phận uyên ương nào
Duyên mình có trước có sau 
Thề nguyền vun mộng mãi đau đáu lời.

Quạt nồng ấp lạnh chơi vơi
Chỉ mong bền mãi để phơi phới lòng...

HANSY

Nhận xét

Bài đăng phổ biến