NHÀ VĂN NHÀ VEO: ĂN DƠ Ở BẨN QUEN RỒI…
NHÀ VĂN NHÀ VEO:
ĂN DƠ, Ở BẨN QUEN RỒI…
Sau vụ bảo vệ “vẻ đẹp” thi ca rác thúi tưới nước hoa của Phan Hoàng,
nhóm (thiên hạ đồn là AN văn hóa?) Nguyễn Thúy Quỳnh, Nguyễn Quang Thiều rồi đến
lượt các nhà văn nhà veo Nguyễn Văn Thọ, Nguyễn Xuân Hưng,… đồng loạt chửi dân
mạng là “hội chứng xác sống”, “du côn văn hóa”…, đồng thời chính thức lên tiếng
bảo vệ sách sex đen của Bùi Việt Sỹ.
Cách bênh vực của những người
này dựa vào hai cái lý:
Trần Khánh Dư vốn được sử ghi lại
là kẻ dâm ô. Nhân vật đã dâm ô thì phải tả sex, tả càng “máu” càng tốt (“máu”
là chữ dùng của “nhà văn” Nguyễn Văn Thọ, chắc là mang nghĩa “máu dâm, dê” được
bà Nguyễn Thúy Quỳnh hưởng ứng… rất máu!).
Vậy thì thưa quý ông, quý bà,
trên đời này từ khi có loài người, ai cũng dâm (vì không dâm không thể sinh con
đẻ cái), cho nên khi miêu tả loài người, hiển nhiên nhà văn phải miêu tả sex chứ
không cần phải là nhân vật Trần Khánh Dư? Sex là một phần tất yếu của cuộc sống
(ăn ngủ ụ ỉa) nên nhà văn hãy miêu tả ra hết những gì mình đã làm cho thiên hạ
chiêm ngưỡng! Có dám không hay chỉ ăn hiếp một người đã chết từ gần ngàn năm
trước?
Nếu không thì nay mai chính tôi
sẽ viết một truyện mà các nhân vật chính là những vị có tên trên với đủ cả hoạt
động ăn ngủ ụ ỉa hàng ngày, các vị có kêu làng không hay sẽ bảo đó là một phần
tất yếu của cuộc sống?
Xin thưa các vị, từ khi con người
có văn hóa, cụ thể là biết mặc quần, sex vẫn đúng là một phần tất yếu của cuộc
sống, nhưng người ta đã biết “ăn có nơi chơi có chỗ” chứ không phơi trần truồng
ra cho thiên hạ ngắm. Nếu bà Quỳnh, ông Thọ, ông Hưng muốn thì cứ đóng cứa
“live chim” với nhau giữa văn phòng Hội Nhà văn, cơn cớ gì phải in sách, trao
giải và quảng bá rùm beng để bắt thiên hạ phải nhìn?
Văn học không loại trừ tả sex.
Nhưng tả sex người mà như tả gà, tả chó chịch nhau thì cần gì nhà văn, trừ phi
nhà văn muốn biến nhân vật thành gà thành chó?
Dựa vào lời phán truyền vô tội vạ
của bọ Lập, rằng không thể vì một vài trang sách đen mà phủ nhận cả quyển sách,
cho nên hãy gạt trang sex đen ấy đi mà thưởng thức nghệ thuật đặc sắc của tác
phẩm! Nói như vậy khác nào có lần tôi kể chuyện về một anh trí thức, rằng anh
ta phê bình tôi tại sao trong nồi canh lỡ có cục cứt, anh không lặng lẽ vớt ra
mà lại khuấy lên. Tôi hỏi làm vậy tức là vớt cục cứt ném đi rồi thưởng thức hết
nồi canh kia à?
Có loại văn hóa ăn dơ ở bẩn vậy
sao? Thảo nào đất nước của cường quốc nhà văn nhà thơ mà bị ô nhiễm toàn diện từ
thực phẩm để môi trường tự nhiên lẫn môi trường văn hóa.
Thà là rác cho ra rác, nước hoa
cho ra nước hoa, loại nào ra loại nấy. Có nghĩa là từ đầu đến cuối truyện, các
vị cứ miêu tả sex như một đối tượng cần miêu tả như sex đen vẫn làm, tôi tin chắc
sách các vị vẫn có nhiều bạn đọc hiếu dâm chạy theo các vị. Còn lập lờ đánh lận
một sex đen vào “sách đỏ” của nhà nước như vậy khác nào trò bịp bợm, đầu độc trẻ
con?
Nên nhớ sex đen, phim đen của nước
văn minh thường chỉ phục vụ cho những kẻ liệt dương liệt âm và luôn có biển cảnh
báo hoặc barrier cấm trẻ em dưới 18 tuổi. Nếu thả bậy bạ tràn lan, phô diễn tùy
tiện đầu độc người khác thì bị phạt hoặc bị tù rục xương đấy!
Bà Quỳnh còn kêu ca rằng, sao nỡ
“xử tệ” với “lao động chữ nghĩa” của nhà văn nhà thơ như vậy? Ý của bà ấy là
nhà văn nhà thơ sáng tạo để cống hiến cho dân cho nước thì viết thế nào cũng phải
được tôn vinh. Tôi lạy bà CA văn hóa, rằng dân tôi è cổ ra đóng thuế để lấy tiền
tài trợ cho nhà văn, nhà thơ sáng tác, in ấn tác phẩm đàng hoàng tử tế để giúp
cho dân tộc phát triển, đưa cộng đồng vươn đến văn minh chứ không cần loại văn
chương rác thúi tưới nước hoa ấy!
Những nhà văn nhà veo mà bà Quỳnh
đòi trân trọng ấy đã từng viết được những tác phẩm gì hay ho có ích cho dân cho
nước đâu mà hô hoán ầm ĩ, rằng phải tôn trọng “lao động chữ nghĩa” của họ, trừ
phi chỉ số ít các ông các bà trong hội tự ca nhau?
Chữ nghĩa như ông Bùi Việt Sỹ,
ông Nguyễn Văn Thọ… viết chưa sạch chính tả, cú pháp rối rắm, từ ngữ tùy tiện,
lại còn mang nội dung tri trét bôi bẩn đến ô nhiễm môi trường thì cái thứ lao động
chữ nghĩa ấy khác nào phá hoại đời sống cộng đồng mà đòi cộng đồng phải tôn trọng?
Các vị thử giải thích cho tôi
cái câu văn quảng bá sách và giải của cái Hội đồng trao giải với cách chấm phảy
như gà què kia có ý nghĩa gì: “Cuốn sách gọn gàng, sinh động, không sa đà vào
tư liệu, mà khá thanh thoát, bay bổng, thành một hình thượng, lưu lại trong
lòng người đọc.” Thuật ngữ “hình thượng” lấy ở đâu ra, ai dùng khi nào, hay lần
đầu tiên được sáng chế? Nghe nói cái Hội đồng ấy toàn những giáo sư tiến sĩ mà
sao lại viết cái câu văn ruồi bâu vậy?
Xin lỗi, các vị quen ăn dơ ở bẩn
theo lối sống động vật mới bênh vực loại sách như vậy chứ đa số người dân tôi cần
đồ sạch, từ thực phẩm đến môi trường tự nhiên lẫn môi trường văn hóa để sống
lành mạnh ạ!
CHU MỘNG LONG
—————
Warning:
Các vị có giỏi biện hộ thì bám
vào từng luận điểm trong cả hai bài viết của tôi mà phản biện. Còn lu loa chửi
đổng những người chống văn hóa đầu độc là những kẻ “ngu dốt”, “đọc không thủng
văn bản”, “du côn văn hóa”, “gã khùng”… thì tôi sẽ còn tiếp tục lôi cổ ra công
luận nhiều lần nữa! Thậm chí dĩ độc trị độc, tôi đưa tên các vị vào truyện sex
đen, miêu tả đúng như các vị từng quan hệ tình dục với vợ chồng mình (chứ không
cần với người khác) thử xem các vị có cho đó là tất yếu của hiện thực cần phản
ánh không?
Nhận xét
Đăng nhận xét