TRỞ ĐÔNG
16.
TRỞ ĐÔNG
Quay quắt
mùa đi thẫm úa vàng
Đông buồn
rã cánh giá lồng sang
Đơm choàng
cõi nhớ đơm hồn dậy
Ướp trọn
buồng thương ướp lệ tràn
Lặng lẽ
bên đời muôn khổ phủ
m thâm giữa thế vạn sầu mang
Tình xưa
rũ rượi mùa hoang phế
Lạc phím
bong dây thảm thiết đàn
Lạc phím
bong dây thảm thiết đàn
Ai vầy
hoan lạc kẻ buồn mang
Mùa trăng
bạc phếch đau chìm vợi
Cõi ái
chênh chao buốt ngập tràn
Cứ ngỡ ân
tình nồng sắc lại
Đâu dè kỷ
niệm nhạt màu sang
Trời xưa
lặng ngắt niềm tê tái
Quay quắt
mùa đi thẫm úa vàng
HANSY
ĐÓN ĐÔNG
Đành
thôi tiễn biệt sắc thu vàng
Tiết
lạnh đầu mùa đã bước sang
Trở gió
mành nghiêng khều nắng dậy
Giăng
mây góc khuất gọi mưa tràn
Sầu tư
một kiếp hoài đeo bám
Tủi hận
muôn đời mãi nặng mang
Mới gửi
tâm tư vào tiếng nhạc
Đêm đêm
trổi nhẹ mấy cung đàn
Đêm đêm
trổi nhẹ mấy cung đàn
Trải nỗi
u sầu phải vướng mang
Buốt
mảnh hồn đơn sương ướt đẫm
Lạnh con
tim lẻ tuyết giăng tràn
Lưa thưa
góc núi hoa rơi vỡ
Lác đác
ven rừng lá rụng sang
Xám xịt
màu đông trùm ngập lối
Đành
thôi tiễn biệt sắc thu vàng!
Thươnghoai
Nganam
MỘNG TÀN THU
Luyến
lưu một chút nắng hanh vàng
Thu
khuất dần rồi, Đông chớm sang
Chiếc lá
thẫn thờ nghe gió lộng
Cành hoa
ngơ ngác hứng sương tràn
Rơi vào
mắt biếc duyên đeo đẳng
Ngã
xuống tim hồng nợ gánh mang
Bóng tối
hoang sơ chìm dáng ngọc
Đêm thâu
làm bạn với cây đàn
Đêm thâu
làm bạn với cây đàn
Trải nỗi
niềm riêng cứ níu mang
Tay vói
chưa xa bờ tóc rối
Hồn
nghiêng đã lụy nét mi tràn
Chung
vườn nhưng vẫn xa xôi quá
Chỉ đứng
nhìn thôi, chẳng dám sang
Bướm
thắm vờn bay tìm nhụy ngọt
Luyến
lưu một chút nắng hanh vàng.
Thươnghoai
Nganam
Nhận xét
Đăng nhận xét