KHÔNG CÓ BỆNH MÃN TÍNH
KHÔNG CÓ BỆNH MÃN TÍNH
Ai đó khi viết hoặc nói bệnh tiểu đường, bệnh huyết áp, bệnh thoái hóa
khớp… là bệnh mãn tính thì nhầm to. Nhầm không phải bởi kiến thức y học, mà do
không biết dùng từ. Phải viết (nói) là bệnh mạn tính.
Trong những bản tin y tế, ta rất hay bắt gặp các nhà báo viết “bệnh mãn
tính”. Cứ theo như cách hiểu của người viết thì cái bệnh họ đang nói, đề cập đến
là thứ bệnh mà người mắc sẽ bị mãi (mãn), bị suốt đời, theo hết đời. Vậy viết
thế là đúng hay sai?
“Mãn” là từ Hán Việt, có nhiều nghĩa, nghĩa chính là đầy đủ, sung túc,
dồi dào. Mãn nguyệt có nghĩa là đủ tháng, đầy tháng, trăng tròn đầy. Ngày xưa,
người ta tính tháng theo trăng, khi nói mãn nguyệt khai hoa tức là nói về người
đàn bà có thai đã đủ tháng, đã đến ngày sinh. Mãn phúc tức là hạnh phúc đầy đủ
(dùng chữ này để chúc ai đó), mãn phục là hết tang (phục), mãn kiếp là trọn kiếp.
Xưa có câu đối ngày tết rất hay: Thiên tăng tuế nguyệt nhân tăng thọ/Xuân
mãn càn khôn phúc mãn đường (Trời thêm ngày tháng, người thêm tuổi/Xuân
tràn trời đất, phúc đầy nhà). Chính vì mãn có nghĩa như vậy nên không ít nhà
báo, thậm chí người trong ngành y cứ quen nói “bệnh mãn tính” để bảo rằng bệnh
hết đời.
Khổ nỗi, làm gì có thứ bệnh nào là bệnh hết đời người. Y học ngày càng
hiện đại, có thể chữa trị, ngăn chặn những thứ bệnh mà ngày xưa con người dường
như phải bó tay, tưởng rằng đã mắc phải nó thì nó sẽ theo đến chết. Bây giờ những
bệnh như lao, phong (cùi, hủi), tả, lỵ, thương hàn, gan… người ta chữa nhoay
nhoáy, làm gì còn tứ chứng nan y. Ngay cả ung thư, với đà phát triển y học như
thế này, nó cũng sẽ bị loại khỏi danh sách bất trị.
Bởi vậy, khi viết bệnh tiểu đường, bệnh huyết áp, bệnh thoái hóa khớp…
là bệnh mãn tính thì nhầm to. Nhầm không phải bởi kiến thức y học, mà do không
biết dùng từ. Phải viết là bệnh mạn tính.
“Mạn” cũng là từ Hán Việt, ngoài nghĩa kiêu ngạo, khinh thường, coi thường
(chúng ta hay nói khinh mạn), còn có nghĩa: từ từ, chậm, chậm chạp, đến dần dần.
Mạn tính có nghĩa tính chậm chạp (để chỉ ai đó). Bệnh mạn tính là thứ bệnh ban
đầu rất nhẹ, dường như không đáng kể, nhưng nó cứ đến dần dần, càng ngày càng nặng,
không chữa chặn ngay từ đầu thì càng khó chữa. Như vậy bệnh mạn tính không để
chỉ một loại bệnh cụ thể nào trong y học mà để nói về dạng bệnh mà thôi. Ví dụ
tiểu đường, mỡ trong máu, huyết áp, giãn tĩnh mạch… là dạng bệnh mạn tính bởi
càng lớn tuổi, càng ăn nhiều đường, nhiều mỡ, ít tập luyện, không biết kiềm chế
sự thòm thèm của mình thì bệnh ngày càng tăng, càng nặng, càng khó chữa.
Chính vì thế, phải viết là bệnh mạn tính chứ không phải bệnh mãn tính.
Đừng tặc lưỡi rằng chuyện nhỏ, quen rồi, lâu nay có ai thắc mắc gì đâu. Ngôn ngữ
là của cải chung, nếu không làm nó hay hơn, chính xác hơn thì cũng đừng làm hỏng
nó, làm sai nó.
Nguyễn Thông

Nhận xét
Đăng nhận xét