TRANG TÌNH PHỤ
12.
TRANG TÌNH
PHỤ
[Ngũ
độ-Giao cổ]
Thẫm lặng
buồn ơi xám nẻo đường
Trông về
kỷ niệm nuối nhòe sương
Trầm hương
rã lạnh lùng chăn gối
Khắc khoải
tim lòng bão cội vương
Nhẩm lại
tình yêu mùa ái đã…
Tìm soi kỷ
niệm khúc mơ dường…
Nào ai
biết được ngày hư rỗng
Lặng lẽ
canh sầu chẳng ánh dương
Lặng lẽ
canh sầu chẳng ánh dương
Tình ơi
tất cả lặng như dường…
Thềm yêu
vợi bẽ bàng duyên kiếp
Vỡ vụn
thân đời nẻo tối vương
Có phải
cơi tình mê mệt bão
Hay là
nuộc ái mỏi mòn sương
Mà đem
nghĩa nặng vùi trong gió
Để mỗi
người nay cách một đường
HANSY
VÔ ĐỀ
Gởi những sầu bi cuối vệ đường
Cho niềm nguyện cũ thắm bờ sương
Bên đời cảnh nghẹn không hờn vướng
Giữa chốn cơn buồn chẳng bạt vương
Khỏa những cung đàn khơi rạng hướng
Luồn bao tiếng nhạc trỗi xanh dường
Trời khuya bóng tỏa như còn gượng
Biển vắng tơ lòng huyễn cội dương
Biển vắng tơ lòng huyễn cội dương
Tình yêu buổi ấy ngọt ân dường
Ngàn câu lộng rỡ ràng muôn hướng
Rộn rã sông đời mấy nỗi vương
Cũng bởi mê nồng ươm mộng tướng
Nên là mát dịu khỏa làn sương
Xuân về ngõ phúc vờn cao vượng
Trải sắc bờ duyên dẫu vạn đường
Trần Thùy Linh
Gởi những sầu bi cuối vệ đường
Cho niềm nguyện cũ thắm bờ sương
Bên đời cảnh nghẹn không hờn vướng
Giữa chốn cơn buồn chẳng bạt vương
Khỏa những cung đàn khơi rạng hướng
Luồn bao tiếng nhạc trỗi xanh dường
Trời khuya bóng tỏa như còn gượng
Biển vắng tơ lòng huyễn cội dương
Biển vắng tơ lòng huyễn cội dương
Tình yêu buổi ấy ngọt ân dường
Ngàn câu lộng rỡ ràng muôn hướng
Rộn rã sông đời mấy nỗi vương
Cũng bởi mê nồng ươm mộng tướng
Nên là mát dịu khỏa làn sương
Xuân về ngõ phúc vờn cao vượng
Trải sắc bờ duyên dẫu vạn đường
Trần Thùy Linh
Nhận xét
Đăng nhận xét