LẶNG LẼ ĐÊM BUỒN


193
LẶNG LẼ ĐÊM BUỒN
[Giao cổ]

Đêm về lặng lẽ giọt buồn rơi
Kỷ niệm ngày nao chẳng chịu rời
Khúc ái sao đành cam tẻ rạn
Tơ lòng nỡ đoạn để chùng lơi
Tàn mơ nguyệt lẻ loi triền nhớ
Vụn vỡ bờ thương héo mộng đời
Dẫu biết ai kìa xa biệt mãi
Sao hoài thả mắt dõi trùng khơi

Sao hoài thả mắt dõi trùng khơi
Để tấm lòng đơn rũ rượi đời
Nuối khúc thề xưa sầu nguyệt vỡ
Mơ làn nguyện cũ dỗ mùa lơi
Hoan nồng lặng cỗi cằn mơ mộng
Đau đớn mù mê khổ khó rời
Rát bỏng tâm hồn khê kỷ niệm
Đêm về lặng lẽ giọt buồn rơi

HANSY

THẦM THÌ

Ái hỡi mơ nào đổ rớt rơi
Vì thương đã ngộn lẽ đâu rời
Không nè loãng giọt ngày mưa nổi
Chẳng nhé loang buồn buổi gió lơi
Vẫn trải huơng lòng hoan bến đợi
Và gieo sắc dạ thắm nương đời
Tình say đượm nở cung đàn khởi
Mắt rỡ hoan cười dệt đắm khơi

Mắt rỡ hoan cười dệt đắm khơi
Vài câu nhắn nhủ đến bên đời
Đừng cho mộng úa loang màu đợi
Chớ để đêm tàn nhạt ánh lơi
Nhớ sẽ chan đầy hương chẳng vợi
Rồi mong quyện đẫy sắc không rời
Niềm ơi dạ ấy hoài duyên khởi
Ái hỡi mơ nào đổ rớt rơi.

Hà Thu

Nhận xét

Bài đăng phổ biến