KỶ NIỆM NHẠC SỸ TRỊNH CÔNG SƠN
DIỄM XƯA
MƯA nhớ về ai trút giận hờn
VẪN đường phố cũ thuở nồng son
MƯA nhòa nhoạt chảy trên mi mắt
BAY giữa miền không lá mỏi mòn
TRÊN núi xanh xao lời hát Khánh
TỪNG mây lơ lửng nhạc tình Sơn
THÁP rêu in dấu thời gian phủ
CỔ kính dường như diễm lệ còn
+Minh Hien
DÀI câu thương nhớ lặng mơ còn
TAY níu hôm nào vọng dáng Sơn
EM hỡi ân tình luôn đượm ngọt
MẤY ơi kỷ niệm chớ phai mòn
THUỞ thơm lúc ngát lèn tim đỏ
MẮT biếc môi nồng đẫm dấu son
XANH lộng hoang trời ngan ngát trỗi
XAO trăng cho buổi tóc mây hờn
+Poet Hansy
NGHE vọng từ đâu tiếng biển hờn
LÁ sầu héo úa cả mầu son
THU qua để lại khung trời nhớ
MƯA hắt làm cho vạt ái mòn
REO phím cầm ca nơi đỉnh nguyệt
MÒN chân gác trọ ở đầu sơn
GÓT hồng phiêu lãng về vô định
NHỎ nhẹ lời thơ hỏi có còn... ?
+Minh Hien
ĐƯỜNG xưa níu mộng thoáng hương còn
DÀI điệu tang bồng đẫm tiếng Sơn
HUN trỗi nguyền ân hoài lộng ước
HÚT loang kỷ niệm chẳng xoay mòn
CHO nồng phấn thệ tình thơm mãi
MẮT dạ tươi hoài để ngát son
THÊM chút rượu đời hương lửa dậy
SÂU men huyễn cảnh bạt cung hờn
+Poet Hansy
MƯA thánh thót rơi chạm phím hờn
VẪN tràn dấu mộng buổi vàng son
HAY lòng lặng gió vờn mây lả
MƯA hắt chiều hiu nuối nhạc mòn
TRÊN vở loang dài câu diễm thánh
HÀNG vần vọng thẳm khúc hoài Sơn
LÁ thầm trải nhẹ khung triền nắng
NHỎ lệ mi ngây giấc nguyện còn
+Phượng Quỳnh
BUỔI mây ghé dỗi ngọt thơm còn
CHIỀU nắng chao tình vọng luyến Sơn
NGỒI đếm hoang nguyền neo nhớ nhạt
NGÓNG chờ huyễn mộng níu thương mòn
NHỮNG làn khói thuốc mờ nhân ảnh
CHUYẾN gió sơn tuyền tản dấu son
MƯA thiếp loang hồn ru kỷ niệm
QUA vòng nhân quả chợt tan hờn
+Poet Hansy
TRÊN cánh chiều hoang thắp giọt hờn
BƯỚC nào phai nhạt quảng đàn son
CHÂN choàng xứ viễn tung thề mỏi
EM lại vườn xưa đốt niệm mòn
ÂM khúc tình chan lời tuế nguyệt
THẦM đời hương lửa nỗi tuyền sơn*
LÁ rơi rơi mãi vào xa vắng
ĐỔ thẳm tràn mây lệ nắng còn
+Phượng Quỳnh
*lời thề sơn tuyền
CHỢT thoang thoảng ngọt mắt môi còn
HỒN rạo rực ngời thẫm nuối Sơn
XANH thắm nguồn ân giờ nguyệt dậy
BUỐT đau cội ái phút dương mòn
CHO tình biếc dạ neo gừng muối
MÌNH giữ cau trầu khiến thệ son
XÓT cảnh người đi buồn để lại
XA nhau ai chẳng trỗi canh hờn
+Poet Hansy
MƯA nhớ về ai trút giận hờn
VẪN đường phố cũ thuở nồng son
MƯA nhòa nhoạt chảy trên mi mắt
BAY giữa miền không lá mỏi mòn
TRÊN núi xanh xao lời hát Khánh
TỪNG mây lơ lửng nhạc tình Sơn
THÁP rêu in dấu thời gian phủ
CỔ kính dường như diễm lệ còn
+Minh Hien
DÀI câu thương nhớ lặng mơ còn
TAY níu hôm nào vọng dáng Sơn
EM hỡi ân tình luôn đượm ngọt
MẤY ơi kỷ niệm chớ phai mòn
THUỞ thơm lúc ngát lèn tim đỏ
MẮT biếc môi nồng đẫm dấu son
XANH lộng hoang trời ngan ngát trỗi
XAO trăng cho buổi tóc mây hờn
+Poet Hansy
NGHE vọng từ đâu tiếng biển hờn
LÁ sầu héo úa cả mầu son
THU qua để lại khung trời nhớ
MƯA hắt làm cho vạt ái mòn
REO phím cầm ca nơi đỉnh nguyệt
MÒN chân gác trọ ở đầu sơn
GÓT hồng phiêu lãng về vô định
NHỎ nhẹ lời thơ hỏi có còn... ?
+Minh Hien
ĐƯỜNG xưa níu mộng thoáng hương còn
DÀI điệu tang bồng đẫm tiếng Sơn
HUN trỗi nguyền ân hoài lộng ước
HÚT loang kỷ niệm chẳng xoay mòn
CHO nồng phấn thệ tình thơm mãi
MẮT dạ tươi hoài để ngát son
THÊM chút rượu đời hương lửa dậy
SÂU men huyễn cảnh bạt cung hờn
+Poet Hansy
MƯA thánh thót rơi chạm phím hờn
VẪN tràn dấu mộng buổi vàng son
HAY lòng lặng gió vờn mây lả
MƯA hắt chiều hiu nuối nhạc mòn
TRÊN vở loang dài câu diễm thánh
HÀNG vần vọng thẳm khúc hoài Sơn
LÁ thầm trải nhẹ khung triền nắng
NHỎ lệ mi ngây giấc nguyện còn
+Phượng Quỳnh
BUỔI mây ghé dỗi ngọt thơm còn
CHIỀU nắng chao tình vọng luyến Sơn
NGỒI đếm hoang nguyền neo nhớ nhạt
NGÓNG chờ huyễn mộng níu thương mòn
NHỮNG làn khói thuốc mờ nhân ảnh
CHUYẾN gió sơn tuyền tản dấu son
MƯA thiếp loang hồn ru kỷ niệm
QUA vòng nhân quả chợt tan hờn
+Poet Hansy
TRÊN cánh chiều hoang thắp giọt hờn
BƯỚC nào phai nhạt quảng đàn son
CHÂN choàng xứ viễn tung thề mỏi
EM lại vườn xưa đốt niệm mòn
ÂM khúc tình chan lời tuế nguyệt
THẦM đời hương lửa nỗi tuyền sơn*
LÁ rơi rơi mãi vào xa vắng
ĐỔ thẳm tràn mây lệ nắng còn
+Phượng Quỳnh
*lời thề sơn tuyền
CHỢT thoang thoảng ngọt mắt môi còn
HỒN rạo rực ngời thẫm nuối Sơn
XANH thắm nguồn ân giờ nguyệt dậy
BUỐT đau cội ái phút dương mòn
CHO tình biếc dạ neo gừng muối
MÌNH giữ cau trầu khiến thệ son
XÓT cảnh người đi buồn để lại
XA nhau ai chẳng trỗi canh hờn
+Poet Hansy
Nhận xét
Đăng nhận xét