Nhớ những ngọn đuốc của đêm trước đổi mới
Nhớ những ngọn đuốc của đêm trước đổi mới
Ông là người thiết kế chủ trương “bù giá vào lương” đột phá
thành trì bao cấp những năm 1980. Ông đã vĩnh viễn ra đi vào ngày 22-5-2009.Vĩnh biệt “Lưỡng quốc quân sư” Bùi Văn Giao
Năm 1978-1979, hậu quả khắc nghiệt của cơ chế bao cấp đã lan ra đến tận
chiến trường biên giới. Bộ đội chiến đấu dù được ưu tiên tiêu chuẩn 21 kg gạo/tháng
nhưng vẫn phải độn 5-7 kg khoai mì, khoai lang, bo bo, bột mì... Không gì bất hợp
lý bằng chuyện các lò bánh mì “chui” ở vùng đô thị thiếu nguyên liệu phải mua bột
mì chợ đen với giá cao ngất ngưởng, còn những người lính trên Đồng Tháp Mười
lúa vàng màu mỡ nhất nước lại phải ăn bột mì.
Tôi về phép, má tôi giấu cái nghèo trong bộ quần áo lành lặn nhất nhưng
cũng đã sờn vai, rách gấu. Để đãi tôi có bữa ăn ngon, má phải kêu bán lậu con
heo lấy lại bộ đồ lòng. Cuộc sống thật khắc nghiệt, lúa trúng đầy bồ nhưng nông
dân xơ xác vì giá mua rẻ như cho, chỉ hai mươi xu một giạ. Nông dân đem lúa xay
gạo ăn phải mang theo sổ và chỉ được xay theo định mức đầu người. Cán bộ, nhân
viên được cấp số lương tượng trưng và số hàng nhu yếu phẩm hàng tháng, hàng quý
theo cái nhà nước có... Thời đó, để sống được hầu như ai cũng phải làm một “con
phe”, phải về nhà mang lậu ít lít gạo, con gà, chục trứng. Người quê lên thành
ai cũng mang lậu ít trái dừa, thịt mỡ cho con cháu.
Năm 1983, tôi ra quân đi học đại học, cuộc sống bao cấp ở Sài Gòn lại
càng nghiệt ngã...
2.
Hè năm đó tôi về Long An như rơi vô một thế giới lạ. Rào cản, ngăn
sông cấm chợ vẫn còn đó nhưng có một khe cửa hẹp để người ta có thể mua bán,
giao dịch với nhau. Cán bộ, nhân viên được nhận tiền lương sòng phẳng, không
còn phải buộc mua hàng phân phối. Người nông dân có giấy hoàn thành nghĩa vụ
nông nghiệp được “mua bán hàng đối lưu”, “hàng hai chiều” với thương nghiệp nhà
nước, hợp tác xã và có quyền dùng số hàng này đi trao đổi lấy hàng hóa khác ở địa
phương khác. Tiếp theo đó, chuyện mua bán hàng đổi hàng dần dần được tiền tệ
hóa. Bữa ăn của từng gia đình được cải thiện, cái mặc của dân cũng dần tươm tất
hơn và hệ thống mua bán tư nhân lại rụt rè sống dậy.
Người dân truyền nhau tác giả của sự xé rào, thay đổi kỳ diệu đó do ông
bí thư Chín Cần là tư lệnh và ông Tư Giao, Trưởng ty Thương nghiệp là nhà thiết
kế. Nguyên ông Chín Cần là người có cái đầu thực tiễn. Sau năm 1975, thấy những
hiện tượng không bình thường của kinh tế-xã hội, ông lặn lội đi chiêu hiền đãi
sĩ, tìm người cùng tâm huyết phá thế khó khăn.
Trong đó, ông gặp được ông Tư Giao người Tân Trụ, Long An, nguyên là trí
thức tham gia Thanh niên tiền phong và kháng chiến suốt hai thời kỳ. Năm 1976,
ông Tư Giao đang là ủy viên Ủy ban Kinh tế kế hoạch khu Trung Nam bộ được ông
Chín Cần rước về làm trưởng Ty Thương nghiệp, phó chủ tịch tỉnh rồi trưởng ban
Kinh tế kế hoạch tỉnh. Và chính bộ đôi tâm đầu ý hợp này đã tạo ra cuộc phá rào
ngoạn mục.
Trong thời điểm đó, đang đầu tư khai thác Đồng Tháp Mười, tỉnh không có
tài nguyên đặc sản, công nghiệp còn manh mún. Thế nhưng chỉ bằng cải tiến trong
thương nghiệp, Long An đã tự cân đối được thu chi ngân sách và là một trong
chưa đến 10 tỉnh thành của cả nước có dư để nộp ngân sách cho trung ương.
3.
Hồi đó tôi đến gặp ông Tư tại trụ sở của Ban Kinh tế kế hoạch Tỉnh ủy.
Căn phòng ông Tư vắng vẻ, không có cảnh người xin chữ ký, thư ký, phục vụ...,
chỉ có mình ông và những tủ sách. Ông cười: “Đừng nghĩ mình là ông trời, buộc mọi
việc theo ý mình. Thật ra xã hội đã tự thân vận động, công việc của người hoạch
định chính sách rất đơn giản, thấy chỗ nào bị tắc thì khơi thông dòng chảy”. Ngẫm
lại, chuyện những năm về trước chỉ là phá đi những rào cản duy ý chí của cơ chế
quản lý quan liêu. Cái quan trọng là người lãnh đạo như ông Chín và người trí
thức như ông đã gặp nhau và có cơ hội phá đi rào cản đó.
Sau thành công đó, ông được một số nhà lãnh đạo chú ý. Cuối năm 1987, Tổng
Bí thư Đảng Nhân dân cách mạng Lào xin cho ông sang Lào làm cố vấn. Sau đó, Tổng
Bí thư Nguyễn Văn Linh có ý điều ông ra Hà Nội làm thư ký riêng. Thế nhưng việc
sắp xếp ấy không thành. Ông đành về lại Long An để... dưỡng già.
Chuyện đời ông “lưỡng quốc quân sư” là bài học thành công của sự đột phá,
của sự ăn ý giữa người lãnh đạo và người trí thức, đồng lòng phá bỏ những rào cản
bất hợp lý, cản trở sự vận hành của các quy luật khách quan.
ANH KIỆT - Pháp Luật TP.HCM
=======================================================
Đừng nghĩ mình là ông trời, buộc mọi việc theo ý mình. Thật ra, xã hội đã tự thân vận động, công việc của người hoạch định chính sách rất đơn giản, thấy chỗ nào bị tắc thì khơi thông dòng chảy.
=======================================================
Đừng nghĩ mình là ông trời, buộc mọi việc theo ý mình. Thật ra, xã hội đã tự thân vận động, công việc của người hoạch định chính sách rất đơn giản, thấy chỗ nào bị tắc thì khơi thông dòng chảy.
Nhận xét
Đăng nhận xét