ĐÃ RỚT RƠi TÌNH
1868
ĐÃ RỚT RƠi TÌNH
Hồn đơn lạc bước khiến bình minh tan
Tìm về cái buổi hồng hoang
Mà sao xa ngái chợt thoang thoảng buồn.
Lòng đau như cắt, phả cuồn cuộn mây
Hết rồi mộng ngát chuyền tay
Thẳm ngàn xa biệt héo lay lắt hường.
Còn đâu khúc điệu của đường mật yêu
Tình nay xế bóng qua chiều
Nghe hồn giá lạnh giữa liêu xiêu đời.
Kiếp sau nếu gặp chớ mời mọc nhau
Héo tàn cái nghĩa trầu cau
Thì mơ chi nữa lại đau đớn lòng...
Nhận xét
Đăng nhận xét