QUÁ VÃNG VÀNG SON
QUÁ VÃNG VÀNG SON
[Ngũ độ]
Bởi mộng cau trầu toát giữa thơ
Thuở hẹn hò say hoài đắm vẫy
Niềm khao khát hợp vẫn mong chờ
Thương chiều nắng lượn đầy vui vẻ
Lộng quãng môi dìu khiến ngẩn ngơ
Mãi ước thời gian về trở lại
Nhìn ai nũng nịu dáng ngây khờ
Nong tình huyễn ảo khó làm ngơ
Bừng trong buổi hẹn la đà giỡn
Gọi giữa mùa thương khấp khởi chờ
Chẳng nỡ vùi quên thời mộng biếc
Sao đành bỏ lại chuỗi ngày thơ
Giờ đây mỗi phía dài thăm thẳm
Gởi gắm lòng yêu dẫu mịt mờ
*
ĐONG CHIỀU NỖI NHỚ
Luôn dào dạt nở giữa hồn thơ
Tràn lan chữ nhớ trên dòng đợi
Đẫy ắp lời thương ở điệu chờ
Mỗi lúc xa người tim quặn lẻ
Bao lần vắng kẻ dạ sầu ngơ
Buồn hiu họ hỏi không thèm nói
Cứ thẫn thờ như kiểu bị khờ
Không cười chẳng nói dạ buồn ngơ
Cào ghê gớm vậy bờ mong mỏi
Quấy dữ dằn ghê nẻo đợi chờ
Trải đẫy lời yêu vào khúc nhạc
Đong đầy chữ ái lại dòng thơ
Tình ơi quãng hẹn còn luôn thắm
Mộng ước vàng son chẳng dễ mờ.
Nhận xét
Đăng nhận xét