Bình 8-THƯƠNG-Hà Thu

 
Bình thơ 8.
THƯƠNG
 
Yêu đã mở, mến luôn nguồn cội rễ
Dắt hương lòng ôm nặng nhớ về nhau
Dệt tình yêu rực rỡ tựa muôn màu
Đông tiết lạnh cũng phừng phừng đỏ má
 
Ghét kìa sao cứ lâu đòi chia ngả
Cho gió mùa tơi tả tấm mành yêu
Ủ buồn em không muốn thả dáng kiều
Ngơ ngẩn mãi trên cửa bờ hạnh phúc
 
Mà yêu thương đâu chỉ là một lúc
Cũng đâu mơ chỉ thấy ánh huy hoàng
Thức suy tư khắc khoải dưới đèn vàng
Cũng vẫn biết tình là luôn dậy sóng
 
Trời về khuya phố hoang thềm vắng lặng
Nhớ mong nhiều hỏi có biết không anh?
Góc rêu phong loang lổ chốn đô thành
Từng con hẻm cũng khoác màu thương vẹn
 
Nhớ nghe anh những lời xưa hò hẹn
Giữ yêu thương ấm mãi thủa ban đầu.
 
Hà Thu

*
Hình như ở đâu đó có câu “Yêu và được yêu là niềm hạnh phúc nhất trần gian”. Mới thoạt nghe cứ ngỡ ấy là chân lý tuyệt đối của thế giới vành tim, nhưng ngẫm lại, tình yêu đâu chỉ tuyền một màu vàng hạnh phúc.
 
Bất cứ ai dẫu chỉ một lần dạo sơ qua chốn tình trường đều biết chắc rằng, sau những lấp lánh tựa kim cương của màu nắng tình yêu sẽ nối tiếp là những gió giông mưa bão. Và dù sau những cơn mưa dài tả tơi bầm dập buốt lạnh đến tê người vẫn lại ánh lên chiếc cầu vồng ngũ sắc lóng lánh yêu thương…
 
Còn HÀ THU qua tình khúc THƯƠNG thì cảm nhận tình yêu như nào nhỉ?
 
Yêu đã mở, mến luôn nguồn cội rễ
 
À, khi con tim đã mở cửa vườn yêu thì tâm hồn chủ nhân thật vị tha và phóng khoáng: “mến luôn nguồn cội”. Phải chăng là, yêu một người thì ta không chỉ yêu từ hình dáng chuẩn chi bên ngoài đến tâm hồn ngọt ngào bên trong của họ mà còn yêu luôn cà những thói hư tật xấu người đó đang sở hữu? Nếu quả thật vậy thì tình yêu đúng là một lọ thuốc thần biến cải cách nhìn, quan điểm, sở thích… và làm cho người đang yêu bỗng chốc trở nên một vị thánh đầy bao dung, từ ái… mà đôi khi chỉ mới mấy phút trước khi mở lòng thôi “vị thánh” này có thể có nhiều suy tư rất chi nghiệt ngã và khô cằn…
 
Đông tiết lạnh cũng phừng phừng đỏ má
 
Chi tiết này hay! Một khái quát hình tượng biểu thị cho sự hưng phấn tột cùng nhờ lửa tình mang lại. Mà thật vậy, khi hai người yêu nhau đang quấn quyện trong lưới tình thì dù trời long đất lở, sấm nổ trên đầu… cũng chả làm cho họ thức tỉnh hoặc rời nhau. Mãnh lực tình yêu kinh khiếp đến thế!
 
Nhưng
 
Yêu là chết trong lòng một ít
(Xuân Diệu)
 
Bởi tạo hoá muôn đời là thế, cứ dồn những mâu thuẫn vào trong nhau: nắng–mưa, sáng–tối, cười–khóc, ghét–thương, gần – xa… Tình yêu là một sản phẩm của tạo hoá ban cho loài người – dẫu có là món quà đặc biệt đi chăng nữa – âu cũng chẳng thoát ra khỏi định luật khắc nghiệt này.
 
Ghét kìa sao cứ lâu đòi chia ngả
Cho gió mùa tơi tả tấm mành yêu
 
Tội nghiệp cho “tấm mành yêu” mỏng manh và dễ vỡ luôn bị giông gió của cuộc đời – và không ít lần bị ngay chính cả hai kẻ đang yêu nhau – luôn hù doạ sẽ xé toạc nó đi. Tình yêu không có tội. Thế thì tại sao biết bao thứ hầm bà lằng dồn vào chực chờ hành hạ tình yêu? Phải chăng đó là định mệnh nghiệt ngã mà số phận con tim phải gánh chịu? Bởi giữa cuộc đời này, không – và sẽ không bao giờ – có một thứ gì do con người tạo ra luôn hoàn hảo cả. Cái tuyệt vời của ngày hôm nay sẽ xuống cấp dần theo thời gian củng với sự đổi thay điên loạn và thất thường của lòng người. Ngoài ra, “mưa bao nhiêu nả thì nắng trả bấy nhiêu ngày”. Thiên nhiên là thế, mà tình yêu cũng vậy: quy luật của sự Trả–Vay, Bù–Trừ. Há chúng ta chẳng từng nghe câu: “Yêu nhau lắm, cắn nhau đau”, đó sao?
 
Ủ buồn em không muốn thả dáng kiều
Ngơ ngẩn mãi trên cửa bờ hạnh phúc
……….
Trời về khuya phố hoang thềm vắng lặng
Nhớ mong nhiều hỏi có biết không anh?
 
Thấy chưa? Tình yêu đâu chỉ toàn mật ong và hoa hồng! Nó còn làm phờ phạc cả tinh thần lẫn thể xác. Và một khi ai đó bị tình phụ hay thất vọng về tình yêu thì nó sẽ khiến cơ địa con người suy sụp nhanh chóng còn hơn cả việc bị vướng phải căn bệnh ung thư.
 
Chả ngủ ngáy gì được nên phải lang thang. Không lang thang thể xác giữa phố phường khua khoắt vàng ệch ánh đèn hoang phế thì cũng lang thang trong mớ tâm hồn hoang hoải, hỗn độn đang lặng chết dần mòn trong mỗi một tế bào tim.
 
Về thao thức canh chầy tìm trở lại
Bốn chân trời người đứng ở nơi nao
[Bùi Giáng]
 
Đó thực sự là một viễn cảnh không mấy dễ chịu khi đối diện với một biển tình mù tăm và tối mịt, mà thuyền tình thì gãy lái, rách buồm…
 
Góc rêu phong loang lổ chốn đô thành
Từng con hẻm cũng khoác màu thương vẹn
 
Khi hai người đang yêu nhau mà cùng ngồi nhắc lại quá khứ vàng son hay một người tự tìm về vùng trời kỷ niệm của thuở nồng yêu thì chắc chắn cuộc tình đó đang queo quắt, thui chột… và đó chính là dấu hiệu rõ nét nhất của đoạn cuối một cuốn phim tình không có hậu. Vì sao vậy? Bởi khi đang đong đầy nhựa sống yêu thương, người trong cuộc chỉ việc nghĩ về hiện tại và tương lai thôi là đã thấy đầy ắp đến thừa mứa tình cảm trong tâm tưởng của nhau rồi – còn đâu khoảng trống để mà hồi tưởng!
 
Mà yêu thương đâu chỉ là một lúc
Cũng đâu mơ chỉ thấy ánh huy hoàng
……….
Cũng vẫn biết tình là luôn dậy sóng
 
Biết cũng chỉ là biết vậy thôi chứ đến khi thật sự biển tình dậy sóng – mà kiểu sóng thần kia đấy – thì dù có biết trước đến mồn một ngọn ngành nguyên do và hậu quả vẫn tê dại đi trong sự thật phũ phàng này.
 
Ta muốn lòng ta cứ lạnh lùng,
Gác tình duyên cũ thẳng đường rong.
Song le hương khói yêu đương vẫn,
Phảng phất còn vương vấn cạnh lòng.
[Thế Lữ]
 
Thế đấy, dẫu biết rằng gần như “tấm mành yêu” đã tả tơi rách nát khó mà vá víu nổi nhưng vẫn không cam lòng chấp nhận cái thương đau quái quỷ này. Hy Vọng – món quà tuyệt vời mà Thượng đế đã dành sót lại trong góc hộp Pandora sẽ giúp con người vượt qua biết bao nghịch cảnh và tai ương để mà tiếp tục sống.
 
Cám ơn Hy Vọng một ngàn lần!
 
Mà không chỉ thế! Lại còn xem chuyện trúc trắc tình cảm vừa qua chỉ như là một cơn ác mộng nho nhỏ sẽ nhanh chóng tan biến vào cõi mịt mùng khi bình minh ló dạng nên tỉnh bơ thủ thỉ dặn dò, coi như chả có chuyện gì xấu xa nghiêm trọng đã quấy rối cuộc tình này.
 
Nhớ nghe anh những lời xưa hò hẹn
Giữ yêu thương ấm mãi thủa ban đầu.
 
Rồi tự hứa với mình sẽ nhủ lòng chờ đợi người xưa trở bước tìm về khung trời hoa mộng cũ để minh định với người mình yêu như một lời nguyền thuỷ chung son sắt vàng đá không phai.
 
Em chờ anh không biết có hoa tàn
Có trăng khuyết, có sương chiều, mưa tối
Em chỉ biết có nỗi lòng mong đợi
Em chờ anh không ngại kém dung nhan
……
Em chờ anh không nghĩ đến thời gian
[Tế Hanh]
…………
Bằng những xúc cảm tuyệt vời của một trái tim dậy sóng mùa yêu, Hà Thu đã gởi gắm niềm thương nỗi nhớ vào những dòng thơ mượt mà, lãng mạn và thấm đẫm ngọt ngào hương vị ngôn tình.
 
May mắn thay cho chàng trai nào sở hữu được trái tim thuỷ chung và nồng mặn ấy!
 
HANSY

Nhận xét

Bài đăng phổ biến