ĐƯỜNG XƯA BƯỚC VỘI-Mỹ Phương

 
ĐƯỜNG XƯA BƯỚC VỘI
 
Ngoài xa vắng hoàng hôn chừng sắp tắt
Vạt nắng chiều trải sắc úa màu hoen
Đắm miên man giữa đường phố hoa đèn
Bàn chân mỏi chưa quen đời cô lữ
 
Mãi bước lên chuỗi ngày dài quá khứ
Vần thơ buồn tình sử chép ngàn thương
Thời gian trôi theo cuộc thế vô thường
Vùng ký ức vẫn thương về kỷ niệm
 
Có lẽ nào trong giấc mơ mầu nhiệm
Tình trở về trang điểm buổi ban sơ
Ôm vòng tay tìm lau mắt lệ mờ
Rồi tan biến thẩn thờ đong tiếc nuối
 
Mưa phùn rơi cuối đường xưa bước vội
Dõi chiều nào vẫy gọi sắc hoa tươi
Tình xa xôi hoài nhau phút ngọt bùi
Cho nồng ấm đêm trôi vào bất tận...
 
Mỹ Phương

*
Nắng quái chiều hôm đẹp nhưng luôn ẩn chứa một cái gì đó u uẩn lụi tàn, phải chăng nắng biết mình như ánh lửa ngọn đèn bùng lên lần cuối trước khi tắt nên thường ngầm ẩn cái không vui bên trong sự rực rỡ chói loà? Và khi ánh tà dương chuẩn bị nhường chỗ cho thâu đêm thì tự dưng muốn ngoái lại quãng đường vừa qua vì khi bóng tối đã phủ tràn lấy gì mà trông ngóng? Hình như đó cũng là tâm trạng của tác giả MỸ PHƯƠNG trong ĐƯỜNG XƯA BƯỚC VỘI khi đang lơ lửng giữa thời khắc nhạy cảm Ngày – Đêm.
 
Ngoài xa vắng hoàng hôn chừng sắp tắt
Vạt nắng chiều trải sắc úa màu hoen
Đắm miên man giữa đường phố hoa đèn
Bàn chân mỏi chưa quen đời cô lữ
 
Lê bước chân từ quá vảng nặng nề lặng lẽ đan xen hoài mơ và thất vọng, nắng gió và bão bùng, thực và mộng, ảo và chân… Dẫu là thế vẫn hoài nhung nhớ, vẫn lịm đi trong từng đợt sóng xô bờ…
 
Mãi bước lên chuỗi ngày dài quá khứ
Vần thơ buồn tình sử chép ngàn thương
Thời gian trôi theo cuộc thế vô thường
Vùng ký ức vẫn thương về kỷ niệm
 
Để dối lòng mình trốn vào cõi ước, tìm cái huyễn mơ che lấp thực tại đau buồn. Vẫn mãi hoài ấp ủ giữa vành tim niềm cháy bỏng khắc thơm mùa hạnh ngộ, cho nụ hồng tươi lên màu mật, trang điểm ngôi tình cho rạng rỡ lại buổi đầu tiên. Và ấm êm thay vòng tay chắc nịch ân tình hong khô lệ ngày nao làm tim vỡ.
 
Có lẽ nào trong giấc mơ mầu nhiệm
Tình trở về trang điểm buổi ban sơ
Ôm vòng tay tìm lau mắt lệ mờ
 
Nhưng thực tại vẫn luôn ẩn chứa bao điều nghiệt ngã, mê lịm bao nhiêu thì khi tỉnh giấc Nam Kha càng đắng đót bấy nhiêu. Cái vỡ vụn hoang tàn của ngày không nhau đau đớn mỡ màng xiết bao! Làm sao một chút mơ mòng huyễn ảo còn rơi rớt chút đỉnh có thể đủ lấp vùi che giấu được bi thương?
 
Rồi tan biến thẫn thờ đong tiếc nuối
 
***
Nắng đã tắt từ lâu, bóng tối đêm đen lấn tràn dương thế. Đã vậy, những màn mưa còn cố tình che khuất chút le lói cúa nẻo đường về trong ký ức.
 
Mưa phùn rơi cuối đường xưa bước vội
 
Dẫu vậy người ơi, những vàng son quá vãng tình thơ vẫn tràn đầy sức sống trong trong vành tim dường như đang rệu rã cố dõi tìm một hương chiều xưa cũ, ở đó có Ta-Em và có cả môi thương tím rịm ân tình.
 
Dõi chiều nào vẫy gọi sắc hoa tươi
Tình xa xôi hoài nhau phút ngọt bùi
Cho nồng ấm đêm trôi vào bất tận...
 
Thơ Mỹ Phương luôn nồng nàn sắc thái tình yêu, làm choáng ngợp và luyến lưu bạc bàng trong tâm khảm người đọc, dâng hiến cho đời những phút giây yên ả giữa bộn bề cơm áo của hôm nay…
 
HANSY


 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến