Bình-17-GIỌT CHIỀU-Hà Thu

 

Bình thơ 17
GIỌT CHIỀU
 
Và rồi.....
Những giọt chiều đang dần buông anh nhỉ
Nắng dịu dàng sè sẽ ấm vành môi
Góc hàn huyên đang nặng nhớ nhau rồi
Trông chờ lắm vỗ về câu an ủi.
 
Gió ngoài kia khuất xa từng dãy núi
Khói chập chùng ru nhịp khúc tình ai
Dội về em muôn vạn nỗi mong dài
Ngơ ngẩn đợi bên dốc chiều thương nhớ.
 
Thấy không anh hoàng hôn từng mảnh nhợ
Áng mây chiều lãng đãng thả hồn bay
Và lòng em đang thổn thức đây này
Bao nhiêu nỗi đổ dồn anh có biết.
 
Hỏi nè anh... những hôm rời đi biệt
Nói nghe nào có phải giận hờn không
Mà tim em bỗng quặn thắt phập phồng
Đan chẳng nổi mấy vần thơ bỏ dở.
 
Phạt anh đấy phải dỗ từng câu nhỏ
Để khúc chiều rơi xuống nhẹ nha anh
Mình cùng nhau dạo những bước song hành
Hoàng hôn trải nhớ ai lòng dịu ấm.
 
Hà Thu

*
Những cảnh chiều nghiêng nắng trải dài trên thảm cỏ của một triền đê hay bờ sông nào đó thường khiến cho tâm hồn chúng ta dễ dàng lãng đãng phiêu bạt đến tận chốn nào với những mộng mơ ảo diệu, ngát ngan và thầm kín… Và với những ký ức tình yêu đang cuồn cuộn đổ về trong cuối ánh tà dương càng khiến cho những hoài niệm tình yêu có nhiều cơ hội tỏa lan và tha thiết gọi mời về phương trời dấu ái cũ.
 
Hãy ru hồn cùng GIỌT CHIỀU qua những giai điệu nồng nàn, diết da của tác giả HÀ THU, để đồng cảm với những dạt dào đang loang loáng bay về trong tâm thức tình yêu và quỷ mị…
 
Và rồi.....
Những giọt chiều đang dần buông anh nhỉ
Nắng dịu dàng sè sẽ ấm vành môi
 
Nắng sưởi ấm vành môi tình ngọt ngào mộng ước, đánh thức cả một khung trời kỷ niệm mà chỉ mới hôm nào đây chan chứa ân tình. Giờ xa người bỗng tim thấy bâng khuâng, cồn cào nhớ, ôi mật đường hương lửa! Tự tình mà như đang tình tự với người thương, sao chợt thấy lòng đơn hờn quạnh quẽ.
 
Góc hàn huyên đang nặng nhớ nhau rồi
Trông chờ lắm vỗ về câu an ủi.
 
Nhưng người vẫn tít tắp mù khơi, dù dõi ngóng vẫn biệt biền bóng cũ. Gởi tin đi trong vô vọng đáp từ, nghe âm hưởng dội về ran tiềm thức. Để mộng mị hôm nào đành tan nhòa trong nỗi nhớ mong man mác khúc thương buồn.
 
Gió ngoài kia khuất xa từng dãy núi
Khói chập chùng ru nhịp khúc tình ai
Dội về em muôn vạn nỗi mong dài
Ngơ ngẩn đợi bên dốc chiều thương nhớ.
 
Dẫu nắng chiều đang hiu hắt ngọn tà dương nhưng những ánh mắt đom đóm của hy vọng vẫn lập lòe trong góc tim sâu thẳm. Để cứ mãi đợi chờ bên dốc tình hoang vắng, có khác nào chinh phụ đang dõi mắt tìm bóng dáng của chinh phu?
 
Thấy không anh hoàng hôn từng mảnh nhợ
Áng mây chiều lãng đãng thả hồn bay
Và lòng em đang thổn thức đây này
Bao nhiêu nỗi đổ dồn anh có biết.
 
Và rồi, nắng sẽ tắt. Sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn. Trong nhập nhoạng của ngày và đêm có cả sự hỗn loạn của tâm hồn thất vọng khi chút hy vọng cuối cùng cũng lịm chết với thời gian. Những giọt nước mắt khóc cho giọt chiều vừa rơi rụng hay khóc cho thân phận bọt bèo của kiếp người khi không đạt được cái mục đích bình thường nhất của con người là yêu và được hạnh phúc trong tình yêu?
 
Hỏi nè anh... những hôm rời đi biệt
Nói nghe nào có phải giận hờn không
Mà tim em bỗng quặn thắt phập phồng
Đan chẳng nổi mấy vần thơ bỏ dở.
 
Dẫu là thế vẫn mang niềm kỳ vọng: Có khi là vì lỗi của mình chăng? Bởi không hợp lý chút nào khi ta dành trọn tình trọn nghĩa cho người mà người lại lạnh lùng quay bước. Mà dẫu là, ta không phạm lỗi gì với người cả, thì cũng xin một tiếng được giải hòa. Để sông tình mãi cuồn cuộn về khơi, để cõi ái thênh thang trời hoa bướm, để những dòng thơ mật ngọt lại tung tăng trên thảm cỏ hương nồng. Và để bốn mắt lại nhìn nhau thiết tha, đắm đuối thay cho hàng vạn lời yêu thương không đủ diễn tả nhịp đập của đôi tim đang rộn rã khúc mơ lòng…
 
Phạt anh đấy phải dỗ từng câu nhỏ
Để khúc chiều rơi xuống nhẹ nha anh
Mình cùng nhau dạo những bước song hành
Hoàng hôn trải nhớ ai lòng dịu ấm.
 
Rồi hòa bình lại đến trong giọt nắng yêu thương, cho vũ khúc tình mơ lại đơm hoa kết trái. Vườn địa đàng lại thơm lừng si dại, giữa bến mê môi ngọt lại trao nồng. Rồi chúng mình lả lướt giữa hư không, trôi giạt mãi đến cuối trời hạnh phúc…
 
HANSY

Nhận xét

Bài đăng phổ biến