THU TÀN PHAI -Kiều Trang
THU TÀN PHAI
Anh đi rồi phố vắng chợt buồn tênh
Ôm nỗi nhớ chông chênh vành tim nhỏ
Thu lá rụng xanh xao phơi đầy ngõ
Dọc ven đường hoa cỏ cũng tàn khô.
Chiều em qua nắng nhạt giọt sương mờ
Góc phố cũ lá sầu buông xào xạc
Hằn dạ tím vần thơ dường tan tác
Giã biệt rồi im bặt hỏi người hay.
Lối em đi trăng xám đã rơi đầy
Hàn Giang đợi hỏi thuyền ai cập bến?
Chắc quên lãng hẹn xưa người đan bện
Để bây chừ ... lưu luyến tuổi thanh xuân.
Anh đi rồi thiếu hẳn những bước chân
Nghe thương nhớ trào dâng ran lồng ngực
Đêm đông lạnh riêng mình em thổn thức
Suốt canh dài nỗi nhớ giục từng cơn.
Kiều Trang
Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ
Anh đi rồi phố vắng chợt buồn tênh
Ôm nỗi nhớ chông chênh vành tim nhỏ
Thu lá rụng xanh xao phơi đầy ngõ
Dọc ven đường hoa cỏ cũng tàn khô.
Chiều em qua nắng nhạt giọt sương mờ
Góc phố cũ lá sầu buông xào xạc
Hằn dạ tím vần thơ dường tan tác
Giã biệt rồi im bặt hỏi người hay.
Lối em đi trăng xám đã rơi đầy
Hàn Giang đợi hỏi thuyền ai cập bến?
Chắc quên lãng hẹn xưa người đan bện
Để bây chừ ... lưu luyến tuổi thanh xuân.
Anh đi rồi thiếu hẳn những bước chân
Nghe thương nhớ trào dâng ran lồng ngực
Đêm đông lạnh riêng mình em thổn thức
Suốt canh dài nỗi nhớ giục từng cơn.
Kiều Trang
…………………………………………………………
*
*
Tàn phai là một khung cảnh thê lương, ảm đạm… – dẫu phai tàn trong
tâm thức hay giữa cảnh vật thiên nhiên thì sự buồn thảm, héo hon cũng vậy mà
thôi. Có khi, con tim ô nhiễm sự tàn phai của tình người khiến dáng dấp tàn tạ
lây lan sang cả cảnh đời thực tại. Đó cũng chính là tâm trạng của tác giả KIỀU TRANG qua phiên khúc THU TÀN PHAI đầy bi thương, thê thiết và
ảo não...
Anh đi rồi phố vắng chợt buồn tênh
Đúng là:
Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ
[Nguyễn Du]
Cái ĐI này hẳn không chỉ là sự ra đi bình thường vì ngay cuối bài
thơ vẫn không thấy ló dạng một tia nắng của bình minh hy vọng. Người đi sót lại
nỗi sầu xót xa, đắng đót khiến kẻ ở nhìn đâu cũng thấy hoang tàn đổ nát và tê lạnh
đến ghê người, nên có thể tạm khẳng định đó là một cuộc chia tay không hẹn ngày
tái ngộ, hoặc chính xác hơn đây chính là một cuộc ly tình.
Thu lá rụng xanh xao phơi đầy ngõ
Dọc ven đường hoa cỏ cũng tàn khô
Thu lá rụng xanh xao phơi đầy ngõ
Dọc ven đường hoa cỏ cũng tàn khô
Sự chia tay với cuộc tình quá đột ngột, hoặc chính người trong cuộc
cũng không thể nào ngờ tới một kết quả bẽ bàng, đau đớn như thế này khiến mọi
thứ như sụp đổ dưới đôi chân đang nặng nề lê bước đi tìm lại chút dư hương của
ngày nao mật ngọt thiên đường thuở đôi tim hòa cùng một nhịp ái ân nồng mặn.
Ôm nỗi nhớ chông chênh vành tim nhỏ
Góc phố cũ lá sầu buông xào xạc
Nhưng thật là vô vọng vì mọi nơi chốn
tìm lại – dù ngày xưa rạng rỡ ánh hào quang của tình nồng – vẫn chỉ là những
điêu tàn của quá vãng vàng son, chỉ làm đau thêm tâm hồn khi muốn quay về vùng
trời kỷ niệm. Mà ngay những dòng thơ tự tình ngà nao đầy cuốn hút tâm hồn lãng
mạn giờ cũng dường như vô hồn và có ý bỡn cợt nỗi lòng tê tái của kẻ thất tình.
Hằn dạ tím vần thơ dường tan tác
Để rồi trong tuyệt vọng đắng cay vẫn cố
trách thầm người tình cũ. Mà còn nhớ, còn trách , còn hận… nghĩa là vẫn còn
chút yêu thương nào đó đang rơi rớt trong lòng. Vẫn nhớ hoài lời hẹn ước trầu
cau, giờ lữ thứ người có còn lưu không hỡi. Thuyền ra đi tìm bờ bến lạ, bỏ bến
xưa tàn rụi với thời gian, những đêm dài cô quạnh giữa trăng ngàn, mắt cứ dõi về
nơi mù thăm thẳm.
Lối em đi trăng xám đã rơi đầy
Hàn Giang đợi hỏi thuyền ai cập bến?
Chắc quên lãng hẹn xưa người đan bện
Để bây chừ... lưu luyến tuổi thanh xuân
Hàn Giang đợi hỏi thuyền ai cập bến?
Chắc quên lãng hẹn xưa người đan bện
Để bây chừ... lưu luyến tuổi thanh xuân
Chợt thấy thương mình phí hoài tuổi
thanh xuân chăm nuôi nhiều mộng ảo, để bây giờ sực tỉnh giữa trống không mà
nghe xót lạnh cả cõi lòng hoang vắng. Nếu biết thế người ơi ngày nao đừng thề hẹn,
đừng thốt lời sẽ yêu mãi ngàn năm, đừng vẽ ra những cảnh mộng thiên đường, đừng
dụ khị con tim non chui vào lồng cay nghiệt… Thì hôm nay nào chịu cảnh ức lòng
trong bão giông phản bội, để thút thít hoài trong nỗi nhớ khôn nguôi.
Anh đi rồi thiếu hẳn những bước chân
Nghe thương nhớ trào dâng ran lồng ngực
Nghe thương nhớ trào dâng ran lồng ngực
Tàn phai rồi còn chi mà níu kéo, có hận
người thì chỉ thêm xa xót mình thôi. Đành gắng qua mùa đông tẻ lạnh hao gầy của
tình đời đen bạc, dù nỗi nhớ cứ rập rình từng đêm kéo ta về hành hạ con tim
trong khung trời kỷ niệm xa xưa đầy hoa bướm mà nay tất cả đã điêu tàn như nấm
mộ hoang xám ngoét bên đường...
Đêm đông lạnh riêng mình em thổn thức
Suốt canh dài nỗi nhớ giục từng cơn.
Suốt canh dài nỗi nhớ giục từng cơn.
…………………
Thơ Kiều Trang bạc bàng những đồng vọng xót
xa của tình yêu dội về từ quá vãng. Những thao thức, mỏi mòn như cứa gặm con
tim nhỏ bé và lẻ loi giữa đoạn đường tình đang hụt hẫng bởi phong sương. Mong
thời gian sẽ là liều thuốc nhiệm mầu xóa tan vùng kỷ niệm đau thương và hàn gắn
lại vết thương lòng đã một thời mưng mủ.
HANSY
Nhận xét
Đăng nhận xét