Bình - DẤU YÊU XA -Thùy Linh


DẤU YÊU XA

Gởi nỗi niềm theo cơn gió xa đưa
Trên lối vắng còn in ngàn kỉ niệm
Tiếng yêu thương vào một chiều loang tím
Hai tâm hồn hòa quyện nhịp lòng ngân.

Ước mơ kia lan tỏa ánh trong ngần
Đan mộng thắm cho tình thêm hương sắc
Nay riêng mình nghe cõi hồn nghẹn thắt
Ngẩn ngơ lòng, mặn đắng ở đầu môi.

Người ra đi về tận cuối chân trời
Đêm đông lạnh... còn đâu vòng tay ấm
Tim bẽ bàng… nghe nhịp đời chảy chậm
Ngăn cách rồi, hoang hoải chuyện ngày xưa.

Lòng miên man nỗi nhớ nói sao vừa
Ánh trăng bỗng nhạt nhòa không chiếu rạng
Hết thật rồi cung tình nay đã cạn
Mắt lệ nhòa xa xót trái sầu rơi.

Mây lặng thầm gom thương nhớ chơi vơi
Đóa quỳnh trắng như thì thào chia sẻ
Sương phủ mờ đêm tàn trôi lặng lẽ
Dấu yêu nào nay đã hóa tàn tro…

Thùy Linh
………………....................................................
*
Hình như trong cuộc đời của mỗi con người, không có gì lưu lại đậm nét trong góc tim bé bỏng và nồng nàn của mình bằng những dấu chân kỷ niệm của một thời đã phải lòng nhau… Quá vãng càng đậm đà, tha thiết thì ký ức dội về càng mãnh liệt, quay cuồng. Và có lẽ sẽ vô cùng đớn đau, thê thiết nếu đó là những hồi tưởng sau khi một cuộc tình tưởng chừng đẹp đẽ như mơ – gần như nắm chắc chiếc bóng hạnh phúc trong tầm tay – bỗng đổ nhào vỡ vụn, có khi chỉ vì một nguyên cớ đẩu đâu, lãng xẹt…

Chúng ta cùng hòa vào tâm trạng đó của tác giả THÙY LINH trong âm hưởng bài thơ DẤU YÊU XA… để đồng cảm với một trái tim đang run rẩy giữa gió giông của đoạn cuối dốc tình…

Gởi nỗi niềm theo cơn gió xa đưa
Trên lối vắng còn in ngàn kỉ niệm


Tình yêu thật lạ kỳ! Nó không bao giờ đều đều, phẳng lỳ như mặt đường cao tốc. Ở đó, luôn hiện diện hai thái cực rất cực đoan đối nghịch nhau: Hoặc là bay bổng lên chín tầng mây của những tháng ngày hạnh phúc khi hai con tim đang quấn quyện trong nhau, hay sẽ là địa ngục với đầy tràn những thảm họa mà với sự tưởng tượng phong phú nhất của con người có khi bình thường không nghĩ ra kịp!

Và thật lạ lùng, dù sự thật là đã chia tay, đã không còn cùng nhau quấn quýt trong mảnh vườn tình yêu mật ngọt như nào, nhưng những con tim si tình vẫn không muốn tin rằng đó là sự thật, vẫn cứ hồi tưởng về những mê mệt có thể nay đã xưa cũ, lỗi thời…

Tiếng yêu thương vào một chiều loang tím
Hai tâm hồn hòa quyện nhịp lòng ngân.
Ước mơ kia lan tỏa ánh trong ngần
Đan mộng thắm cho tình thêm hương sắc

Dẫu thế, nếu lửa tình có thể làm cho con người si dại đến nỗi khạo khờ, quên hết những gì xung quanh để chỉ biết có TA và MÌNH thì cái tái tê của khúc tình vỡ sẽ xé nát con tim và đưa cõi lòng về đối diện với thực tại đớn đau, hoang hoải của sự trống vắng khi bên mình chẳng còn ai trên lối đi tìm về kỷ niệm của thuở hồng mơ…

Nay riêng mình nghe cõi hồn nghẹn thắt
Ngẩn ngơ lòng, mặn đắng ở đầu môi.

Cái khổ nhất là vào lúc cần thiết nhất đó lại chẳng có được một người nào có thể chia sẻ bớt nỗi đau đang giày xéo tâm hồn. Bởi mỗi cuộc tình là một bức tranh đặc thù không giống với bức tranh tình nào của bất cứ ai cả. Làm sao chúng ta có thể đau “giúp” người khác khi họ đang khổ não, thất vọng bởi tan tác đường tình?

Lúc này, chỉ có nhân vật chính một mình đơn độc. lẻ loi đang thất thểu đi trong vỡ nát con tim, giữa hoang tàn kỷ niệm với biết bao cảm xúc phức tạp lẫn lộn từ nhớ thương, giận hờn đến nuối tiếc, níu kéo… Và cũng không loại trừ niềm oán hận mông lung: Hận người yêu phụ tình quên ngãi, hận trời xanh ganh tỵ hồng nhan cắt mối tơ duyên, hận đời bạc trắng như vôi và hận… đủ thứ!

Người ra đi về tận cuối chân trời
Đêm đông lạnh... còn đâu vòng tay ấm
Tim bẽ bàng… nghe nhịp đời chảy chậm
Ngăn cách rồi, hoang hoải chuyện ngày xưa.

Cái khủng khiếp nhất của con người là khi phải đối diện với chính tâm hồn trống rỗng, bạc nhược của mình. Nhưng cái nghiệt ngã của cuộc tình xa đánh đau nẻo lòng khiến dù không muốn cũng phải thức tỉnh trong sự thật oái ăm đang vây phủ quanh mình. Người đi rồi mang theo những gì đẹp đẽ, thơ mông nhất, chỉ sót lại trong vành tim bé nhỏ này những đau thương, tức tưởi cứ hằng đêm thao thức gọi về…

Hết thật rồi cung tình nay đã cạn
Mắt lệ nhòa xa xót trái sầu rơi
……

Sương phủ mờ đêm tàn trôi lặng lẽ
Dấu yêu nào nay đã hóa tàn tro…

Kỷ niệm của một cuộc tình vỡ thật đẹp nhưng chứa đầy nước mắt u sầu của buổi chia ly. Biết nhớ lại sẽ làm đau thêm tâm hồn mình nhưng xưa nay mấy ai đành lòng quên những kỷ niệm đẹp của đời mình, cho dẫu rằng những phút giây hồi tưởng đó có thể làm cho ta xót xa, rệu rã cả cõi lòng mỗi khi bồi hồi ngoái lại…

Thơ Thùy Linh thường chất chứa những nỗi niềm cô đặc của khúc tình vỡ. Nó không chỉ khiến tác giả mà còn lây lan sang người đọc những tắc nghẹn trong từng hơi thở của dòng thơ khi nhìn vào bên trong bức tranh loang lỗ, nứt rạn bởi đang bị những vết chém vô hình của một tình yêu gầy gò, vỡ vụn, thương đau… đang hành hạ một trái tim non si tình và ngây dại…

HANSY


Nhận xét

Bài đăng phổ biến